Mười Năm Một Giấc Chiêm Bao

Chương 9: Mười Năm Một Giấc Chiêm Bao



“Giang Nhạn sống hay c.h.ế.t không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không quan tâm.”

 

Mặt anh trai cô ấy gần như méo xệch vì tức giận: “Cậu nói gì?”

 

“Nhắc lại một lần nữa xem!”

 

“Em gái tôi vì cậu mà ra nông nỗi này, Tống Trì, cậu nói như vậy không thấy áy náy à?”

 

Có lẽ anh ta không biết rằng em gái mình còn nhiều điều phải áy náy hơn.

 

Tôi không muốn tranh cãi với anh ta, chỉ nhíu mày lặp lại: “Tôi nói lại một lần nữa, Giang Nhạn sống hay c.h.ế.t không liên quan gì đến tôi, làm ơn rời khỏi phòng bệnh của tôi.”

 

“Tống Trì…” Âm thanh yếu ớt như muỗi kêu ở cửa, nhưng tôi vẫn nghe rõ. Tôi quay đầu lại

 

Giang Nhạn mặt mũi tái nhợt, dựa vào khung cửa.

 

Phòng bệnh yên tĩnh, chỉ còn lại hai người chúng tôi.

 

“Em…” Giang Nhạn hít sâu một hơi, môi cô run rẩy, “Những gì anh vừa nói…”

 

“Đúng như cô nghe thấy,” tôi quay mặt đi “Giang Nhạn, cô không cảm nhận được tôi ghét cô đến mức nào sao?”

 

“Không cần phải tự tìm khổ như vậy.”

 

“Đúng, cô bị thương, cô vì tôi mà bị thương. Hay cô muốn đ.â.m tôi hai nhát cho công bằng?” Nước mắt cô lập tức trào ra: “Tống Trì…đừng đối xử với em như vậy được không?”

 

Giang Nhạn từng bước tiến lại gần, cô muốn ôm tôi nhưng bị tôi đẩy ra. Cô lại tiến tới, lại bị tôi đẩy lùi.

 

Cứ lặp đi lặp lại như vậy. Khi cô vùng vẫy, vết thương bị nứt ra m.á.u thấm qua miếng băng gạc trắng.

 

Tôi không nhịn được nữa: ”Cô bị bệnh tâm thần à? Nhất định phải làm đau mình như vậy sao?” Giang Nhạn cười nói: “Nếu anh không tha thứ cho em, em thật sự không sống nổi nữa”

 

Cô nắm tay tôi ấn vào chỗ vết thương: “Tống Trì, mỗi ngày xa anh, em đều sống trong hối hận và đau khổ. Em không biết tại sao mấy năm qua mình lại điên cuồng như vậy. Rõ ràng anh mới là người quan trọng nhất với em, rõ ràng tất cả mọi người cộng lại cũng không bằng anh, nhưng em vẫn liên tục làm những chuyện điên rồ.”

 

“Đúng, em ngu ngốc, em dại dột, em không dám cầu xin anh tha thứ nữa, nhưng hãy cho em được ở bên chăm sóc anh.”

 

“Em không thể rời xa anh, Tống Trì.” Cô ấy nhìn tôi với vẻ đau khổ, nói một cách khó nhọc: “Không có anh… em không sống nổi đâu.”

 

Tôi mặt mày tối sầm, vùng vẫy: “Cô biến đi!”

 

Tôi không thể chịu nổi cái vẻ điên cuồng của cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giang Nhạn khựng lại một chút, trông như sắp phát điên: “Anh vẫn đang giận em đúng không?”

 

“Anh chắc chắn vẫn đang giận em.” Cô vừa gật đầu vừa nhét vào tay tôi một con d.a.o gọt trái cây: “Thế thì cứ đ.â.m đi! Anh cứ đ.â.m em! Chỉ cần anh thấy thoải mái!”

 

“Em cầu xin anh, Tống Trì, em cầu xin anh, em chỉ muốn chăm sóc anh thật tốt, hãy cho em một cơ hội nữa, đừng đuổi em đi.”

 

“Đừng… đừng đối xử với em như vậy.” Giang Nhạn lại khóc, khóc rất thương tâm. Cô chôn đầu vào vai tôi.

 

Muốn có cơ hội sao? Tôi cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, từng món từng món đếm ra cho cô nghe: “Cô còn nhớ không? Năm thứ ba sau khi cưới, cô chẳng về nhà mấy.”

 

“Trước đêm Valentine, cô khó khăn lắm mới về một lần, nhưng lại nói với tôi: ‘Anh có thể đừng như vậy không? Tống Trì, chán quá, như sắp c.h.ế.t vậy.'”

 

“Sau đó, cô dẫn Hứa Dịch đi công tác ở Paris, thật lãng mạn; thậm chí đêm giao thừa, tôi bị cảm nặng, gọi cho cô mười mấy cuộc chỉ muốn cô về bên tôi, nhưng cô đang ở đâu?”

 

Mắt tôi khô rát, từ từ gỡ tay cô ra: “Vậy thì, Giang Nhạn, cô có tư cách gì để tôi cho cô một cơ hội nữa?”

 

“Có muốn nghe sự thật không?”

 

Tôi mỉm cười với cô, không chút thương tiếc.

 

“Giờ tôi vừa nhìn thấy cô đã thấy ghê tởm, ở nơi nào có cô tôi đều cảm thấy khó chịu.”

 

“Cho dù hôm nay cô c.h.ế.t trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không chớp mắt mà bước ra ngoài.”

 

Tôi không ngoảnh lại mà đi ra, trong tầm nhìn bên cạnh, Giang Nhạn từ từ khụy xuống đất, hơi thở gấp gáp, nặng nề.

 

18.

 

Sau ngày hôm đó, Giang Nhạn không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.

 

Tôi và Đồng Thoại lại sống những ngày yên bình như lúc mới đến đảo. Nhưng tiếc rằng niềm vui không kéo dài, tế bào ung thư trong cơ thể tôi lan rộng quá nhanh.

 

Vào giai đoạn sau, tình trạng bệnh trở nên nghiêm trọng, nhưng việc nôn ra m.á.u dần dần giảm bớt, chỉ có điều tôi bắt đầu rơi vào trạng thái buồn ngủ không phân biệt thời gian, địa điểm hay hoàn cảnh.

 

Có vài lần, khi Đồng Thoại đang nói chuyện với tôi, tôi bỗng dưng cảm thấy buồn ngủ không thể kiểm soát. Ban đầu, tôi còn hỏi cô ấy tôi đã ngủ bao lâu, nhưng khi thời gian cô nói ra ngày càng dài, sắc mặt ngày càng khó coi, tôi cũng thôi không hỏi nữa.

 

Vào đêm giao thừa, Đồng Thoại quấn tôi lại như một cái bánh chưng. Dưới ánh pháo, cô cầu nguyện cho tôi trong năm mới sẽ bình an.

 

Khi Đồng Thoại nói những lời đó, tôi cố gắng nhìn về phía cô ấy. Tôi cảm thấy sức lực toàn thân đang nhanh chóng rút đi, cơ thể này đã đến giới hạn.