“Bạn gì?”
Giang Nhạn túm lấy áo tôi, quyết không buông tha.
“Bạn nào? Sao em lại không biết?”
“Đồng Thoại.”
Tôi trả lời một cách chán chường, như thể chẳng còn gì để mất: “Cô ấy là người quen cũ.”
Đồng Thoại và tôi là bạn học, thời sinh viên cũng sinh hoạt chung một câu lạc bộ. Dần dần cô gái nhỏ này nảy sinh chút tình cảm với tôi, vì vậy Giang Nhạn cực kỳ ghét việc tôi tiếp xúc với Đồng Thoại. Mỗi lần cái tên đó được nhắc đến đều châm ngòi cho một cuộc chiến.
Quả nhiên, cô ấy vừa gật đầu vừa lùi lại, cười gằn: “Tôi biết ngay mà, hèn gì anh đột nhiên đòi ly hôn.”
“Chắc chắn là vì con hồ ly tinh đó đúng không?”
Giang Nhạn lại tiến sát gần, nụ cười trở nên tàn nhẫn: “Anh và cô ta dan díu với nhau từ bao giờ?”
Những lời lẽ ấy thật chối tai.
Tôi tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng điệu lạnh băng: “Em thôi đi, đừng có x.úc p.hạ.m người khác.”
“Tôi x.úc p.hạ.m các người?”
Cô ấy như vừa nghe được một câu chuyện hài hước nhất trần đời, gào lên: “Ánh mắt cô ta nhìn anh, dù có mù cũng thấy rõ mồn một!”
“Đáng lẽ tôi còn nghĩ chuyện tối qua là lỗi của mình, muốn quay về xin lỗi anh. Nhưng tôi thấy cái gì đây? Hả? Từ thời đại học các người đã lén lút tằng tịu với nhau đúng không? Bây giờ chưa ly hôn mà anh đã vội vàng tìm được mối mới?”
“Tống Trì, tôi không ngờ đấy, hóa ra anh cũng tài giỏi gớm nhỉ!”
Tôi thật sự muốn giáng cho cô ấy một cái tát.
Cơn phẫn nộ khiến đầu óc tôi choáng váng, đứng cũng không vững.
“Vậy còn em? Em có tư cách gì để phán xét anh?”
Tôi ném xấp ảnh xuống trước mặt cô ấy: “Em tự nhìn lại mình xem có sạch sẽ không?”
Thật lòng tôi không muốn mọi chuyện vỡ lở theo cách này.
Mười năm tình cảm, tại sao lại phải đặt dấu chấm hết trong tình cảnh bẽ bàng thế này?
Có lẽ vì thấy tôi thực sự nổi giận, ánh mắt Giang Nhạn lóe lên tia hoảng loạn. Cô ấy vội vã tiến lại ôm chầm lấy tôi: “Xin lỗi, xin lỗi Tống Trì, vừa rồi… vừa rồi là do em quá tức giận thôi.”
Cô ấy siết chặt vòng tay: “Anh biết mà, tính em vốn hay ghen, em không thích anh thân thiết với người khác.”
Những bức ảnh bằng chứng ngoại tình trên sàn bị cô ấy thản nhiên giẫm lên. Giang Nhạn hạ giọng xuống nước:
“Em sẽ thay đổi, em sẽ không ham chơi nữa. Trì, em chỉ cần anh thôi, đừng ly hôn, chúng ta không ly hôn có được không?”
“Đừng đi cùng Đồng Thoại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nói cuối cùng khiến tôi bật cười chua chát. Ngay cả lúc này, cô ấy vẫn chỉ nghĩ đến việc thỏa mãn tính chiếm hữu ích kỷ của bản thân.
Cô ấy không hề nhận ra mình sai ở đâu, cũng chẳng thấy được vết nứt không thể hàn gắn giữa chúng tôi.
Thôi, dù sao cũng chỉ còn lay lắt được vài ngày, cần gì phải chấp nhặt nữa.
Tôi từ từ gỡ từng ngón tay của cô ấy ra: “Yên tâm, anh sẽ không ở bên cô ấy đâu. Nhưng chúng ta vẫn nên ly hôn thôi.”
“Chẳng phải em đã chán ghét anh từ lâu rồi sao?”
“Không phải! Không phải!”
Cô ấy cuống quýt phủ nhận, lại lao tới: “Đó chỉ là lời nói lúc nóng giận, là em nói nhảm thôi.”
“Đừng làm khó em nữa mà.”
Giang Nhạn nhón chân, hôn nhẹ lên môi tôi: “Tống Trì, em biết anh không nỡ rời xa em đâu. Chúng ta đừng cãi nhau nữa, cứ sống tốt với nhau như trước nhé?”
“Tống Trì, em yêu anh, chúng ta bắt đầu lại đi.”
“Em…”
Đôi môi này không biết đã hôn qua bao nhiêu người đàn ông, tôi cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi ghê tởm khó tả.
Nhưng cô ấy giữ chặt lấy tôi, không cho tôi lùi bước, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, gấp gáp như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi: “Bao nhiêu năm tình nghĩa, anh thật sự nỡ lòng nào vứt bỏ sao?”
Tôi cười nhạt.
Cô ấy thật sự đã đ.á.n.h giá quá cao bản thân mình rồi.
Chỉ là mười năm thôi mà.
Kế hoạch ban đầu của tôi là sau khi cắt đứt hoàn toàn với Giang Nhạn, tôi sẽ tìm đến một hòn đảo nhỏ yên bình ở miền Nam để sống nốt những ngày cuối đời.
Mùa đông ở đó không khắc nghiệt như miền Bắc.
Nếu may mắn, có lẽ tôi còn kịp ngắm hoa đào nở vào mùa xuân năm sau.
Đáng tiếc, Giang Nhạn không chịu buông tha. Cô ấy mang theo một con d.a.o bên mình, dọa rằng sẽ c.h.ế.t ngay trước mặt tôi nếu tôi dám bước ra khỏi cửa.
Cô ấy còn tịch thu cả chứng minh thư và hộ chiếu của tôi.
Chúng tôi tuy chưa ly hôn trên giấy tờ nhưng quan hệ đã hoàn toàn rạn nứt, mọi thứ tồi tệ đi với tốc độ chóng mặt. Tuy nhiên, trong nhà không còn những trận cãi vã ầm ĩ nữa.
Cả hai chúng tôi ngày càng chìm sâu vào sự im lặng.
Trong khi đó, sức khỏe tôi ngày càng sa sút trầm trọng. Ngày qua ngày, tôi không thể nuốt nổi thức ăn, dù có cố ép mình ăn được một chút thì ngay sau đó cũng nôn thốc nôn tháo ra hết.
Cô ấy thấy sự thay đổi của tôi, thấy cả những vệt m.á.u loang lổ bên bồn rửa mặt.