Mười Năm Một Giấc Chiêm Bao

Chương 2: Mười Năm Một Giấc Chiêm Bao



Đúng lúc đó, điện thoại của Giang Nhạn đổ chuông.

 

Tôi liếc thấy cái tên Hứa Dịch hiện lên trên màn hình, cơn điên cuồng dâng lên, tôi giật phăng điện thoại của cô ấy và ném mạnh ra ngoài cửa sổ: “Không được nghe!”

 

Cô ấy sững sờ trước phản ứng của tôi, ban đầu là ngỡ ngàng, sau đó ánh mắt dần chuyển sang bất mãn: “Chỉ là một cái nhẫn thôi mà, mất rồi thì mua cái khác không được sao?”

 

Mất rồi thì mua lại được? Vậy còn người mất đi thì sao?

 

Tôi cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Giang Nhạn, chúng ta ly hôn đi.”

 

Hai chữ “ly hôn” dường như đã châm ngòi cho cơn bão tố trong lòng Giang Nhạn. Cô ấy nhìn tôi trân trân, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi: “Anh nói lại lần nữa xem?”

 

Thật ra, chúng tôi bên nhau lâu như vậy, ngay cả trong những lúc cãi vã gay gắt nhất cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay.

 

Tôi chọn cách im lặng.

 

Đôi mắt Giang Nhạn bỗng đỏ hoe, nhưng khi cô ấy đau lòng, lời nói lại càng trở nên cay nghiệt: “Ai cho phép anh nhắc đến chuyện ly hôn?”

 

“Tống Trì, anh nghĩ anh có điểm nào tốt?”

 

“Tôi đã chán ngấy anh từ lâu rồi.”

 

“Hy vọng anh sẽ không hối hận.”

 

Dứt lời, cô ấy đạp mạnh cửa bỏ đi.

 

“Chán ngấy anh rồi.”

 

“Tống Trì, em chán ngấy anh rồi.”

 

“Em đã chán ngấy anh từ lâu rồi.”

 

Tôi từ từ trượt xuống, ngồi bệt trên sàn nhà, trong đầu cứ văng vẳng lặp đi lặp lại những lời tàn nhẫn ấy.

 

Đại tiểu thư quả nhiên biết cách giày vò trái tim người khác, tim tôi đau nhói từng cơn quặn thắt.

 

Thực ra, Giang Nhạn từ lâu đã nổi tiếng là người có tính khí thất thường, sáng nắng chiều mưa.

 

Trước khi quen cô ấy, bạn bè đã từng cảnh báo tôi: “Tống Trì, những cô tiểu thư cành vàng lá ngọc như họ chỉ là đùa vui qua đường thôi. Khi yêu thì nâng niu như báu vật, khi hết yêu thì bản chất lộ ra hết, chẳng ai có thể mãi mãi một dạ một lòng đâu.”

 

Thì ra… thì ra chúng tôi cũng chẳng phải là ngoại lệ.

 

Bụng đau quá…

 

Tôi cuộn tròn người trên sàn lạnh lẽo, thực sự không còn chút sức lực nào để đứng dậy, đành thiếp đi ngay tại đó.

 

Trong giấc mơ chập chờn, tôi thấy Giang Nhạn của những năm tháng thanh xuân, đứng dưới tán cây anh đào, gương mặt đỏ bừng, ngại ngùng nói với tôi: “Tống Trì, chúng ta ở bên nhau nhé. Em sẽ đối xử thật tốt với anh. Em chỉ thích một mình anh thôi.”

 

Cô ấy ôm lấy cánh tay tôi, đôi mắt lấp lánh, chân thành và nồng nàn biết bao.

 

“Đồ nói dối.” Tôi mỉm cười chua chát trong mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Sớm thôi, cô ấy sẽ không về nhà nữa.”

 

Một giọt nước mắt nóng hổi, không biết từ bao giờ, đầy vẻ cam chịu, lăn dài trên gò má tôi.

 

Giấc ngủ này chẳng hề yên ổn chút nào.

 

Tôi bị tiếng chuông điện thoại đ.á.n.h thức, khi mở mắt ra thì mặt trời đã đứng bóng.

 

Đầu óc tôi quay cuồng, có lẽ là bị cảm lạnh rồi.

 

Ở đầu dây bên kia, vị bác sĩ điều trị khuyên tôi nên sớm nhập viện.

 

Nhập viện ư? Cha mẹ tôi, người thân của tôi, từng người một đều đã ra đi trong bệnh viện… Những người vào đó mà không bao giờ trở ra được, nhiều vô kể.

 

Tôi một lần nữa từ chối ý tốt của ông, chuẩn bị bắt taxi đến bệnh viện chỉ để lấy t.h.u.ố.c giảm đau.

 

Khi đang xếp hàng chờ nhận thuốc, một giọng nữ ngạc nhiên vang lên từ phía sau: “Tống Trì?”

 

Tôi quay lại, đó là Đồng Thoại, người bạn mà sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi đã cắt đứt liên lạc.

 

Chính xác hơn là từ sau khi tôi và Giang Nhạn chính thức công khai mối quan hệ, chúng tôi đã không còn nói chuyện.

 

Giang Nhạn có tính chiếm hữu và kiểm soát rất mạnh mẽ.

 

Đồng Thoại hiển nhiên đã nhìn thấy tờ đơn t.h.u.ố.c trên tay tôi: “Anh…”

 

Cô ấy nhíu mày, giọng chùng xuống: “Có vẻ cuộc sống của anh không được tốt lắm.”

 

Chúng tôi đã ngồi ở hành lang bệnh viện cả buổi chiều, tôi mới biết bác sĩ điều trị của tôi chính là chú của Đồng Thoại, và cô ấy cũng vừa mới trở về nước.

 

Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, Đồng Thoại kiên quyết đòi đưa tôi về nhà.

 

Trong xe, không ai mở lời trước, bầu không khí có phần gượng gạo.

 

Gần đến khu chung cư, cô ấy mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Tống Trì, tôi hơi hối hận vì ngày xưa đã không kiên trì hơn.”

 

Kiên trì điều gì, cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu rõ.

 

Nhưng tôi chỉ cúi đầu, không còn chút sức lực nào để phản hồi.

 

Tôi lấy chìa khóa tra vào ổ, vừa bước vào cửa thì bất ngờ thấy Giang Nhạn cũng đang ở đó.

 

Tôi cứ ngỡ sau trận cãi vã nảy lửa tối qua, cô ấy sẽ không muốn nhìn mặt tôi trong một thời gian dài.

 

Chưa kịp để tôi nói gì, cô ấy đã lao tới, mặt hầm hầm sát khí hỏi: “Người đưa anh về là ai?”

 

Tôi siết chặt túi t.h.u.ố.c trong tay. Cô ấy không hỏi tôi đã đi đâu, không nhìn thấy tôi đang cầm thuốc, cũng chẳng mảy may quan tâm tôi sống c.h.ế.t ra sao, chỉ chăm chăm dùng giọng điệu lạnh lùng đầy ngờ vực để tra khảo.

 

“Bạn.”