Mười Năm Một Giấc Chiêm Bao

Chương 6: Mười Năm Một Giấc Chiêm Bao



Ngoài cửa sổ, mưa ngày càng nặng hạt.

 

Tôi đặt đơn t.h.u.ố.c xuống trước mặt Giang Nhạn.

 

“Giang Nhạn, anh không còn nhiều thời gian nữa, hãy để anh đi trước khi anh đau khổ hơn, đừng làm phiền anh nữa.”

 

Khí hậu của hòn đảo phía Nam thật sự dễ chịu.

 

Mát mẻ và không hanh khô.

 

Đêm hôm đó, Giang Nhạn cuối cùng cũng đã nhượng bộ.

 

Tôi và Đồng Thoại quyết định rời Bắc Kinh ngay trong đêm, và cuối cùng chọn một nhà trọ làm điểm dừng chân.

 

Cuộc sống ở đây thật đẹp như tôi đã tưởng tượng.

 

Ban ngày, chúng tôi trò chuyện với bà chủ nhà trọ, Đồng Thoại thuyết phục bà đồng ý biến một căn phòng thành phòng vẽ của chúng tôi.

 

Thỉnh thoảng, chúng tôi ngồi đó vẽ vời.

 

Buổi tối, chúng tôi dạo bộ bên bãi biển.

 

Đồng Thoại đặc biệt thích gió biển đêm, vừa đi vừa đạp lên bóng của tôi.

 

Cô ấy nhảy nhót sau lưng tôi, linh động như một nàng tiên trong ánh trăng.

 

Bầu trời đầy sao, tôi dừng lại và quay lại nhìn cô ấy.

 

Thời gian ở hòn đảo này trôi qua thật nhanh.

 

Chúng tôi đã ở đây được nửa tháng.

 

Tôi bỗng chốc nhận ra, từ khi nào cô ấy đã luôn theo sát tôi như vậy?

 

Nhớ lại những ngày mới đến đảo, Đồng Thoại đã phải vất vả thế nào.

 

Cô ấy thường dậy giữa đêm nhiều lần để kiểm tra tình trạng của tôi.

 

Tôi không chịu đi viện, cô ấy đành tìm đến từng nhà t.h.u.ố.c đông y nổi tiếng trên đảo, nghiên cứu các loại thảo d.ư.ợ.c khó hiểu, nấu t.h.u.ố.c cho tôi.

 

Một bát t.h.u.ố.c nhỏ, chỉ khoảng một trăm ml, nhưng cô ấy phải ngồi bên cạnh hàng giờ để canh chừng.

 

Tôi từng nói với cô rằng không cần phải làm phiền đến vậy, tốn công tốn sức.

 

Tôi cũng không có ý định chữa trị. Hơn nữa, tôi ghét những bát t.h.u.ố.c đen ngòm, chỉ cần ngửi thấy đã cảm thấy buồn nôn.

 

Có vài lần, t.h.u.ố.c Đồng Thoại đưa cho tôi đã bị tôi lén lút đổ đi. Sau đó, cô ấy phát hiện ra, ngồi ở cửa nhà tôi với cái bát trống rỗng, đôi mắt đỏ hoe: “Tống Trì, em chỉ mong anh sống lâu một chút.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, mặt trời đã lặn, không biết cô ấy đã đợi ở đó bao lâu. Nghe cô nói vậy, lòng tôi càng thêm đau xót. Kể từ đó, dù t.h.u.ố.c có khó uống đến đâu, tôi cũng đều nhắm mắt mà nuốt trôi.

 

Tôi nợ Đồng Thoại quá nhiều; nếu điều cô ấy mong mỏi là tôi sống tốt, tôi sẵn lòng cố gắng thêm một chút. Gió biển mang theo vị mặn mòi và tanh nồng lướt qua mặt tôi, cô ấy nhắn thúc giục tôi trở về.

 

Cô ấy lải nhải về việc ngày mai sẽ cưỡi xe điện đưa tôi đi xem hoàng hôn, còn nghiên cứu món mới với bà chủ nhà trọ, hứa hẹn vài ngày nữa sẽ cho tôi nếm thử tay nghề của mình; điều quan trọng nhất là cô đã cải tiến thuốc, giờ thì vị đã nhẹ nhàng hơn nhiều, tôi sẽ không còn phải uống t.h.u.ố.c một cách khổ sở nữa.

 

Tôi khẽ cười, gật đầu đồng ý với từng câu nói của cô. Trong lòng lại suy tính khi nào thì nên tìm một dịp để nói chuyện rõ ràng với cô.

 

Cô ấy thật ngốc nghếch. Hiện giờ, ngoài những cơn bệnh tật này, tôi còn có thể cho cô điều gì nữa đây?

 

12.

 

Tôi đoán không sai, cơ thể tôi đang xấu đi nhanh hơn tôi tưởng.

 

Vào một đêm khuya, tôi bất ngờ nôn ra m.á.u ồ ạt.

 

Đau.

 

Cả người đều đau đớn.

 

Đứng cũng đau, ngồi cũng đau, nằm cũng không thoải mái, mọi chỗ đều khó chịu.

 

Tôi ngã xuống sàn, trong lúc ý thức mơ hồ, tôi cảm nhận được ai đó đang ôm mình. Nước mắt Đồng Thoại rơi xuống mặt tôi từng giọt lớn, giọng cô ấy run rẩy: “Tống Trì…anh hứa sẽ thử món mới của em, anh không thể nuốt lời được.”

 

“Còn cả pháo hoa đêm giao thừa anh cũng chưa xem cùng em nữa.”

 

“Sắp tới là đám cưới của con trai bà chủ, chúng ta không phải đã nói sẽ cùng nhau đi để đón chút không khí vui vẻ hay sao…”

 

Tôi quên mất rằng ngày hôm đó đã kết thúc như thế nào, chỉ nhớ rằng khi mở mắt ra lần nữa, Đồng Thoại đang ngồi bên giường tôi, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.

 

“Đồng Thoại, xin lỗi.” Tôi quay đầu đi.

 

Xin lỗi, lại để em lo lắng.

 

Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức.

 

Xin lỗi, có lẽ tôi lại phải nuốt lời, không thể cùng em xem pháo hoa đêm giao thừa.

 

“Em đi đi, đừng lãng phí thời gian của em vào anh nữa.” Tôi vuốt tóc cô ấy: “Em là một cô gái tốt, xứng đáng với người tốt hơn. Thời gian qua em đã chăm sóc cho anh rất nhiều, ở Bắc Kinh anh có hai căn hộ, đã chuyển nhượng cho em, em chỉ cần về đó làm thủ tục thôi.”

 

Tôi nghĩ, tôi không có gì để cho cô ấy, cái duy nhất tôi có thể để lại, coi như là bù đắp.

 

Cô ấy không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh, nước mắt tuôn rơi.

 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, tôi cảm thấy bất lực, cuối cùng vẫn phải nói: “Đồng Thoại, em không thể cứ mãi mắc kẹt trong quá khứ như vậy.”

 

Tôi hiểu rõ lý do tại sao cô ấy lại tốt với tôi như vậy. Nhiều năm trước, trong con hẻm tối tăm phía Tây cổng trường C, vài gã đàn ông lạ kéo theo một cô gái say rượu.