Cô ấy gào thét tuyệt vọng, khóc lóc, vùng vẫy. Khi tôi tìm được cô, trên người cô đã không còn mảnh vải nào lành lặn.
Cô gái đó chính là Đồng Thoại. Những tên thú vật đã xâm hại cô lần lượt đứng xếp hàng, tiếng cười dâm d.ụ.c vang vọng trong con hẻm. Đồng Thoại như một con búp bê rách nát nằm trên đất, dưới người chảy rất nhiều máu.
Sau đó, cô ấy đã mắc chứng trầm cảm nặng trong một thời gian dài. Tôi đã đến thăm cô trong bệnh viện vài lần, bác sĩ nói cô có xu hướng tự sát cao.
Thời điểm đó, chúng tôi chưa quen biết nhiều, ấn tượng của tôi về cô chỉ vỏn vẹn, biết rằng cô là học trò trẻ nhất và có tài năng nhất của giáo sư tôi.
Tôi nghe từ người khác: cô ấy thích ăn vặt, thường ngủ gật trên lớp khiến giáo sư tức đi.ên, tính cách hoạt bát, vui vẻ và nổi bật. Tóm lại, hoàn toàn khác với hình ảnh một người sống vô hồn trong bệnh viện.
Có lẽ vì lòng thương cảm, trong một khoảnh khắc nào đó, tôi cảm thấy cô ấy không đáng phải như vậy, vì thế tôi đã tham gia vào quá trình điều trị tâm lý của cô.
Tôi đã chứng kiến quá khứ tồi tệ nhất của Đồng Thoại, và đã phải rất vất vả để kéo cô lên khỏi vực thẳm. Dần dần, Đồng Thoại ngày càng phụ thuộc vào tôi, và sự phụ thuộc này sau này đã biến chất.
Giờ đây, nhiều năm đã trôi qua, cô ấy cũng có thể đối mặt với những nỗi đau của tuổi trẻ. Nhưng cô gái tuyệt vời như vậy, lại luôn chọn đứng sau tôi.
Thật ra, cô ấy không cần phải tự làm khổ mình như vậy. Tôi lại một lần nữa hỏi cô ấy có đáng không? Cô ấy nở một nụ cười: “Tống Trì, anh không cần phải áp lực.”
“Em muốn ở bên anh.”
“Giống như ngày trước, trong những ngày em đau khổ nhất, anh đã ở bên em.”
Tôi không thể từ chối cô ấy.
Ngày tháng trôi qua, bình lặng mà ấm áp.
Vào ngày đông chí, bà chủ quán trọ kéo tôi đến quầy thu ngân, nói nhỏ: “Tiểu Tống, gần đây cậu có gây chuyện với ai không?”
Tôi ngơ ngác nhìn theo ánh mắt bà. Bà chỉ về phía cây bạch quả trước cửa quán: “Nhìn kìa, dạo này có một chiếc xe đậu ở đó mỗi đêm khuya.”
“Bác đã theo dõi kỹ, xe đó hướng về phía cửa sổ của cậu đấy.” Tôi im lặng, rồi quay đi.
Tối đó, quán trọ đông vui, bà chủ đã mời mọi người cùng nhau gói bánh bao và nấu chè trôi nước.
Tôi để ý thấy Đồng Thoại có vẻ không tập trung, thường xuyên liếc nhìn về phía tôi. Cô ấy tỏ ra căng thẳng, cuối cùng do dự hỏi: “Anh… có muốn gặp cô ấy không?”
Tôi nhìn ra ngoài qua lớp kính mờ, ánh đèn lung linh của thành phố, chỉ thấy Giang Nhạn mặc chiếc áo khoác dài màu đen, lẻ loi dựa vào xe.
Lạnh lẽo, hiu quạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng điều đó thì có gì liên quan đến tôi? Tôi ngừng cười. “Không muốn, nếu cô ấy thích thì cứ để cô ấy đứng đó, đừng quan tâm.”
Trong lòng tôi bất chợt cảm thấy bứt rứt, tôi co mình lại trong góc sofa, màn hình TV đang phát quảng cáo về đông chí, với những hình ảnh đoàn viên ấm cúng. Ký ức thật khó gột rửa.
Tôi dần mơ màng, bất giác nhớ lại cái đông chí năm 23 tuổi, vì muốn cưới Giang Nhạn mà mối quan hệ với cha mẹ trở nên căng thẳng, tôi chỉ có một mình trong căn phòng cho thuê ăn mì gói.
Khi đó, Giang Nhạn cũng bị gia đình gửi ra nước ngoài, cô công chúa bé nhỏ ở nơi gió rét gọi điện về cho tôi, thổn thức: “Tống Trì, em nhớ anh quá.”
Chúng tôi không nỡ cúp máy suốt cả một đêm.
Khoảng cách thời gian, khoảng cách đại dương, nỗi nhớ trở nên không thể kiểm soát.
Sáng hôm sau, tôi nói dối cha mẹ rằng đi công tác ở Chicago, lén lút chạy đến gặp cô, chúng tôi ôm nhau và hôn nhau trong cái lạnh cắt da ở xứ người.
“Tống Trì, anh sẽ cưới em chứ?” Hơi ấm từ lời nói của Giang Nhạn phả vào tai tôi, chạm vào sâu thẳm trái tim.
Chúng tôi đã đăng ký kết hôn nhanh chóng ở nước ngoài.
Chúng tôi tràn ngập tình yêu, tưởng rằng như vậy là mãi mãi.
Cô ấy thổ lộ tình cảm khi 17 tuổi, chúng tôi chính thức bên nhau khi 18, và lấy giấy chứng nhận khi 23, nhưng giờ đây, tôi 28 tuổi, chỉ sau vài năm ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi.
Tôi cố gắng không nhìn ra ngoài, không quan tâm đến cô ấy. Nhưng tôi không thể lừa dối chính mình, Giang Nhạn chỉ cần xuất hiện là có thể tác động đến tôi.
Cơn đau ở bụng lại ập đến, tôi nhắm mắt lại, cố gắng làm trống tâm trí.
14.
Tôi đã ngủ một giấc hơi lâu, và bị đ.á.n.h thức bởi tiếng quát mắng của Đồng Thoại. Cô ấy luôn dịu dàng với mọi người, ngoại trừ Giang Nhạn.
Ở dưới lầu, cô đang chặn đường người đó: “Cô đi đi! Cô còn mặt mũi nào mà tìm đến đây?”
“Người mà anh ấy không muốn gặp nhất chính là cô.”
Giang Nhạn, cô tiểu thư kiêu ngạo, giờ đây lại tỏ ra lúng túng, giọng nói đầy cầu khẩn: “Đồng Thoại, xin cô, cho tôi gặp anh ấy một lần.”
“Tôi đã liên hệ với những chuyên gia giỏi nhất, tôi sẽ đưa anh ấy ra nước ngoài điều trị, mọi chuyện sẽ ổn cả.”