Muôn Đời Muôn Kiếp Yêu Nàng

Chương 12



Ta cả ngày ngoài ăn ra thì chỉ ngủ, ăn no rồi lại chui vào người Hứa Tu Trần ngủ.

Những ngày tháng an yên, thoải mái.

Đột nhiên cảm thấy, cứ thế này mãi cũng tốt.

Nhưng khi Tết Trung Nguyên đến gần, mọi thứ dường như đang âm thầm thay đổi.

Trong đạo quán bắt đầu xuất hiện rất nhiều pháp khí kỳ quái, Hứa Tu Trần dần dần cũng không còn nói chuyện với ta cả ngày nữa mà tự nhốt mình trong phòng, không biết đang làm gì.

Đồng thời, nữ tử áo đen đã lâu không xuất hiện lại xuất hiện, hơn nữa tần suất rất cao, đôi khi một ngày đi lại vài lượt.

Nàng ấy không còn lườm nguýt ta nữa, mà trực tiếp phớt lờ ta, coi như ta không tồn tại.

Vừa đến là vào thẳng phòng của Hứa Tu Trần.

Ta muốn biết Hứa Tu Trần đang làm gì trong phòng, nhưng hắn đã đặt kết giới xung quanh phòng, ta căn bản không vào được.

Sau đó, khi ngủ Hứa Tu Trần cũng không cho phép ta nhập vào cơ thể hắn nữa.

Trong lòng ta bắt đầu hoảng loạn, cảm thấy Hứa Tu Trần dường như sắp vứt bỏ ta rồi.

Ngày hôm đó, ta thực sự không nhịn được, liền kéo nữ tử áo đen lại hỏi: "Này, ngươi nói cho ta biết, Hứa Tu Trần cả ngày ở trong đó làm gì?"

Thiên Thanh

Ai ngờ, lần kéo này, lại kéo trúng khoảng không.

Trang phục của nữ tử, vóc dáng của nữ tử, giọng nói của nữ tử, ta đương nhiên cho rằng dưới áo bào đen là một nữ tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng không ngờ, bên trong lại trống rỗng, chỉ có một hình người mà thôi.

Chẳng lẽ, nàng cũng là một nữ quỷ?

"Nàng ấy không thể trả lời muội, ta đã thu hồi ngũ cảm của nàng ấy rồi." Hứa Tu Trần nói.

Ta rùng mình: "Vậy ra, trước đây ngươi nói không biết bắt quỷ, đều là lừa ta sao?"

"Nghiêm khắc mà nói, cũng không hẳn là lừa."

Hứa Tu Trần đột nhiên lấy ra một lá bùa dán lên trán ta, ta lập tức cảm thấy cơ thể như bị thứ gì đó giam cầm, không thể giãy thoát.

"Hứa Tu Trần, ngươi làm gì vậy?" Ta vừa giãy giụa vừa hỏi.

"Không phải muội một lòng muốn c.h.ế.t sao?" Hứa Tu Trần lạnh lùng trả lời.

Muốn chết?

Ta sững sờ.

Đến đây lâu như vậy, ta đã quen với những ngày tháng bên cạnh Hứa Tu Trần, vậy mà lại quên mất ý định ban đầu của mình khi đến đây. Cũng quên mất ta là quỷ, hắn là đạo sĩ, định sẵn không thuộc cùng một thế giới.

"Hứa Tu Trần, những chuyện trước đây, chẳng lẽ đều là giả sao?" Ta không cam lòng, không kìm được hỏi.

Đáp lại chỉ là sự im lặng.

Khi ta gần như không thể chịu đựng được mà sắp phát điên, Hứa Tu Trần mở miệng: "Muội và ta vốn là người quỷ khác biệt, từ trước đến nay chưa từng ở cùng một thế giới, đừng động lòng với ta."

Nói xong, hắn quay người vào phòng ngủ, hoàn toàn không để ý đến sự thất vọng của ta.