Muôn Đời Muôn Kiếp Yêu Nàng

Chương 11



Quả nhiên đàn ông trong thiên hạ đều là kẻ bạc tình.

Ta nhất định phải đi xem kẻ bạc tình miệng thì luôn nói trong lòng chỉ yêu Thất muội muội rốt cuộc có bộ dạng thế nào?

Ta sải bước đuổi theo nam tử.

Nhưng bước chân của nam tử quá nhanh, ta căn bản không đuổi kịp, trong lúc cấp bách, ta lớn tiếng gọi: "Tam ca ca!"

Nam tử dừng lại, đang định quay đầu.

Đột nhiên, ta bị một sức mạnh khổng lồ kéo ra khỏi giấc mơ.

"Ngươi rốt cuộc muốn hại hắn đến mức nào mới chịu thôi!"

Ta dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, từ từ nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Vẫn là nữ tử mặc áo đen đang giận dữ nhìn chằm chằm vào ta, tràn đầy vẻ hận thù.

"Sao ngươi không đi c.h.ế.t đi! Ngươi có biết không, chính vì ngươi mà hắn đã từ bỏ cơ hội duy nhất..."

"Tố Nương!"

Hứa Tu Trần lạnh lùng quát: "Nếu ngươi còn lắm lời, ta sẽ tước bỏ năm giác quan của ngươi!"

Nữ tử mặc áo đen tức giận, quay đầu nhìn Hứa Tu Trần: "Quan chủ, ngài làm vậy là vì cái gì? Nàng vốn là người sắp chết!"

"Chuyện của ta, chưa đến lượt ngươi xen vào!"

Hứa Tu Trần vung đạo bào, nữ tử áo đen liền biến mất.

Ta nhìn Hứa Tu Trần lạnh lùng như la sát trước mặt, trong mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi Hứa Tu Trần đi đến bên cạnh ta, vẻ mặt lạnh lùng đã biến mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng ấm áp: "Đói rồi à?"

Ta lắc đầu, chỉ vào bức chân dung mỹ nhân trên đầu giường hắn, hỏi: "Hứa Tu Trần, hình như ta đã từng gặp nàng ấy ở đâu đó?"

Ánh mắt Hứa Tu Trần lộ ra một tia kinh ngạc: "Muội nhớ ra rồi sao?"

Ta cau mày: "Nhớ ra cái gì?"

"Nàng ấy!" Hứa Tu Trần chỉ vào bức tranh mỹ nhân.

Ta lắc đầu: "Hình như đã mơ thấy trong mộng, nàng ấy là thê tử của ngươi sao?"

Hứa Tu Trần ngừng một lát, rồi gật mạnh đầu, nhấn mạnh từng chữ nói: "Thê tử đã mất!"

Thật kỳ lạ, trong lòng ta rõ ràng chua xót, cảm giác như có một khoảng trống. Nhưng một nơi khác lại như đột nhiên được lấp đầy bởi thứ gì đó.

"Vậy nàng ấy, bây giờ có ổn không?" Ta hỏi tiếp.

Khóe miệng Hứa Tu Trần hiện lên một nụ cười chua xót: "Người quỷ khác biệt, sớm đã không còn là người của cùng một thế giới rồi."

Trong giọng nói đầy sự hối tiếc.

"Ta đột nhiên rất ngưỡng mộ nàng ấy." Ta nói.

Thiên Thanh

"Vì sao?" Hứa Tu Trần hỏi lại.

"Dù sống hay chết, đều có người nhớ nhung. Không như ta, mịt mờ hỗn độn phiêu đãng trong thế gian không thuộc về ta lâu như vậy, ngay cả một người nhớ để nhớ cũng không có." Ta nói.

Hứa Tu Trần đưa tay vuốt ve đầu ta, nói: "Không sao, sau này ta sẽ nhớ muội."

Mặc dù biết hắn chỉ đang an ủi ta, nhưng trong lòng ta vẫn rất ấm áp.

Nếu ta là một con người, thì tốt biết mấy.