Tết Trung Nguyên cuối cùng cũng đến.
Ngày hôm đó, ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, ngồi ngay ngắn, chờ đợi số phận của mình.
Màn đêm dần buông xuống.
Bên ngoài kết giới bắt đầu trở nên không yên ổn.
Những tiếng khóc thê lương, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cười phóng túng, tiếng khóc của trẻ sơ sinh...
Dù ta là một nữ quỷ kỳ cựu cũng cảm thấy rợn người.
Thật sự đến khoảnh khắc này, điều đầu tiên ta nghĩ đến không phải là chết, mà là Hứa Tu Trần.
Nếu ta chết, liệu hắn có nhớ đến ta không?
Trăng lên đỉnh liễu, nữ tử áo đen xuất hiện trước mặt ta.
"Nghe cho kỹ, lát nữa, bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng đi ra ngoài."
"Hứa Tu Trần đâu rồi?" Ta vội vàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nếu ngươi hành động bừa bãi, kiếp này, kiếp sau, muôn đời muôn kiếp, sẽ không bao giờ gặp lại quan chủ nữa."
Muôn đời muôn kiếp.
Thiên Thanh
Tim ta lại bắt đầu đau, đau như xé rách.
Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng quỷ kêu ngày càng gần, như thể ở ngay bên tai vậy.
Tiếng rít chói tai từ xa vọng lại gần, khiến ta run rẩy toàn thân.
Ngay cả khi ta bịt tai cũng vô ích.
Ngay sau đó, những tiếng kêu chói tai đều biến thành tiếng kêu thảm thiết xé nát trời mây.
Tiếng kêu thảm thiết đó như trăm con trùng vậy, cứ chui vào tứ chi và xương cốt của ta.
Tiếng động đó kéo dài khoảng nửa canh giờ, sau đó yên tĩnh trở lại.
Vừa yên tĩnh trở lại, trong lòng ta đột nhiên dấy lên một linh cảm không lành.
"Hứa Tu Trần, ngươi thật to gan!"