Muôn Đời Muôn Kiếp Yêu Nàng

Chương 18



Những tháng ngày ở biên cương, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trong cuộc đời ta.

Hứa Tu Trần dạy ta cưỡi ngựa, chăn trâu. Dẫn ta thả diều, nuôi chó, nuôi mèo.

Hắn ôm ngắm mặt bình minh, ngắm hoàng hôn, lắng nghe gió hát, chim kêu, ngắm núi cao mây vờn.

Thiên Thanh

Ta cứ nghĩ những ngày tháng như vậy sẽ tiếp tục mãi mãi.

Thế nhưng, chỉ có vỏn vẹn ba năm.

Ngày đó là mùng Tám tháng Chạp, ta nấu cháo, nhưng mãi không đợi được hắn.

Buổi tối mới nghe người hầu nói, hắn đã về kinh rồi.

Không biết là ai đã tiết lộ tin tức Hứa Tu Trần giả c.h.ế.t để bỏ trốn cùng ta, triều đình giận dữ, muốn tru di cửu tộc của Hứa gia và Liễu gia.

Lần đi này, lành ít dữ nhiều.

Ta phi ngựa đuổi theo.

Đợi đến khi ta đuổi kịp về kinh đô, lại nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Hứa Tu Trần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Tu Trần tự vẫn để tạ tội, bảo toàn Hứa gia và Liễu gia.

Con người ta, một khi đã nếm trải hạnh phúc, rồi lại mất đi, đó chính là tai họa ngập trời.

Ta chặn trước quan tài của Hứa Tu Trần, không cho ai đến gần, cũng không cho hạ táng.

Ta ngày đêm ôm t.h.i t.h.ể của Hứa Tu Trần, như ngày trước vẫn nói cười với hắn, nhổ râu hắn, giật tóc hắn, véo mũi hắn.

Người đời đều nói ta đã mắc bệnh điên.

Điên thì điên đi, chỉ cần Tam ca ca của ta vẫn còn ở đây, mọi thứ đều không quan trọng.

Nhưng ngày đó, họ dùng huân hương làm ta mê man, rồi lợi dụng lúc ta hôn mê mà hạ táng Hứa Tu Trần.

Ta tìm Hứa Tu Trần bảy ngày, không ngừng nghỉ một khắc nào.

Ta không ăn không uống không ngủ không khóc, cho dù có lật tung trời đất này cũng phải tìm được Tam ca ca của ta.

Ngày thứ tám, nương ta nói với ta: "Con à, con đừng tìm nữa, Hứa Tu Trần không còn nữa rồi."

Ta ngây người một lát, mặt đầy mờ mịt nhìn: "Nương, nương nói Hứa Tu Trần là ai?"