Muôn Đời Muôn Kiếp Yêu Nàng

Chương 8



Khoảng nửa canh giờ sau, Hứa Tu Trần bước ra, theo sau là nữ tử mặc áo đen.

Ta tức giận, treo ngược mình trên cây, cố ý không nhìn hắn.

Đồ chóa má!

Hừ! Hứa cẩu, chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ thôi, tưởng được lâu hơn chứ!

"Ngoan nào, đừng quậy nữa, xuống đi." Hứa Tu Trần nói dịu dàng.

Giọng nói nghe thật hay, trong trẻo pha chút ấm áp, còn có một chút cưng chiều.

"Hừ!"

Ta chống nạnh hai tay.

Giọng có hay đến mấy cũng không được, ta không thèm để ý ngươi!

"Ta cảnh cáo ngươi, đừng quá đáng, nếu không phải vì ngươi thì hắn đã mất đi một cách vô ích rồi..." Nữ tử áo đen không nhịn được tiến lên, quát lớn.

"Tố Nương!"

Hứa Tu Trần lạnh lùng nghiêm giọng ngăn lại.

"Tố Nương, ngươi nên về đi!"

Hứa Tu Trần đã ra lệnh tiễn khách.

Nữ tử nữ áo đen im lặng, miễn cưỡng rời khỏi đạo quán.

Đồ cặn bã! Vắt chanh bỏ vỏ!

Vừa nãy còn tình tứ với người ta trong phòng ngủ, làm cái chuyện bất chính kia, giờ lại đuổi người!

Ta không thèm để ý đến hắn nữa. Ta muốn bỏ đạo quán mà đi!

Ta bay về nghĩa địa hoang.

Lạ thật, trước đây lúc ta đi, nơi này rõ ràng còn rất náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giờ thì lại vắng tanh, thỉnh thoảng có vài con quỷ mới bay qua, đều là những khuôn mặt xa lạ.

Ta ngồi trên mộ chờ đợi hồi lâu, mãi mới đợi được một con quỷ quen, là Quỷ Thực Phong (Quỷ ăn gió) trước đây ít được chú ý nhất.

Ta vội vàng nắm lấy nàng, hỏi: "Cuối cùng cũng tìm được một quỷ quen rồi, bọn họ đâu?"

"Ngươi thế mà vẫn c.h.ế.t sao?"

Quỷ Thực Phong kinh ngạc nói.

"Nói thế là sao?" Ta hỏi ngược lại.

Chưa đợi Quỷ thực phong mở miệng, một luồng khói đen đột nhiên bay tới, dọa cho Quỷ thực phong bay mất hút.

Quỷ thực phong chạy, khói đen đuổi theo, chỉ để lại ta mờ mịt không hiểu gì.

Thiên Thanh

Ta đành ngồi lại trên mộ đợi, thử vận may, biết đâu lại đụng phải một hai con quỷ quen.

"Không đói sao?"

Không đợi được quỷ quen, lại đợi được người quen.

Hứa Tu Trần xách theo hộp đồ ăn đến.

"Cô ăn ở đây, hay là về quán ăn?"

Vốn đã đói, ngửi thấy mùi cơm thơm, lại càng đói hơn.

Miêu tả ta bằng cái từ bụng đói cồn cào lúc này là phù hợp nhất.

Cảm thấy ruột gan trong bụng như đang cuộn trào.

Cãi nhau với ai cũng không thể cãi nhau với cái bụng của mình.

Ăn thì ăn, ai sợ ai.

Ta nhìn những ngôi mộ tối tăm, thỉnh thoảng còn thoang thoảng mùi xác c.h.ế.t thối rữa.

Môi trường ăn uống này quả thực tệ hại, thế là ta quyết định quay về đạo quán.

Về đến đạo quán, ăn no uống say rồi, ta mới phát hiện, mọi chuyện hình như không ổn lắm.