Chung Gia Lợi đỏ mặt, ông ta đã chuẩn bị cho ngày này rất lâu lại bị chính đứa con quý tử ngáng đường
'' Tiểu muội ta trên trời linh thiêng liệu có tha thứ cho nghịch tử như con không ''
Gia Lợi tay chỉ lên trời, trái tim như thắt lại khi nhớ đến cái ngày oan nghiệt của nhiều năm trước. Hai tiểu muội mà ông yêu thương nhất bị tên Triệu Đản bức ép đến chết, lòng nuôi căm thù mà sắp đặt thôn tính lên người con trai mình. Ông lao tâm khổ tứ như vậy cũng chỉ muốn an ủi vong linh Huyền Lan và Uyển Chi ở trên trời
'' Khải nhi, ta vẫn thường kể cho con về cô mẫu Huyền Lan của con đúng chứ? Con vẫn thường nói với ta rất ngưỡng mộ cô mẫu con, giờ thì trong tay con là con gái của kẻ thù con còn không mau ra tay đi! ''
Triệu Đản đứng một bên cũng không nhịn được mà hét lên
'' Không được! Gia Khải!
Vô lý, Chung lão gia ông đừng ngậm máu phun người, Triệu Đản ta một đời lương y chưa từng làm hại ai. Nếu ngày hôm nay ta không theo đến đây, ông sẽ cùng con trai ông làm hại Tố Tố nhà ta? Người của Chung gia đều sẽ đền đáp ân nhân như vậy sao ''
Gia Lợi cười lớn, nghe lời nói của tên Triệu thật không khỏi phì cười
'' Ân nhân? Ha đừng nói với ta ngươi đang kể công lao dạy dỗ thiếu gia Chung thị a?
Loạn ngôn, mấy năm qua nếu không nhờ vào ngân lượng của nhà ta, ngươi có thể xây khách điếm, mở tiệm thuốc hay là những lụa là gấm vóc trên người của cha con ngươi không?
Đã vậy còn đưa con gái đến đeo bám con trai nhà ta, Triệu gia các ngươi toàn là hạng người này sao ''
Tố Tố nấp sau Gia Khải cũng không nhịn được lên tiếng " Chung lão gia đúng là không nói lý lẽ, lễ mừng thọ của lão thái bà lần đó ai trong Chung gia cũng đều quay quanh ta. Các người luôn miệng khen ta và A Khải nhà các người thật xứng đôi, còn luôn muốn ta gả cho huynh ấy không phải sao. Hôm nay ông đứng ở đây lại nói cha ta đưa con gái đến đeo bám huynh ấy, đạo lý gì đây "
Nha đầu bước lên trước để lại phía sau là Gia Khải với gương mặt lo lắng, cậu nắm tay Tố Tố muốn ngăn không cho nói nữa vì sợ sẽ chọc giận cha mình
" Không cần ngăn muội, cha huynh cần thể diện vậy còn tôn nghiêm của cha muội thì sao "
" Huynh tin chắc có uẩn khúc, ta tạm thời không can dự được không "
" Gia Khải, tên nghịch tử này. Còn không mau mang con nha đầu hỗn xược đó qua đây cho ta, bắt nó tế cho vong linh muội muội ta "
Gia Khải không tin vào tai mình, chỉ muốn mang Tố Tố rời khỏi nơi hỗn độn này. Bỗng một tiếng nổ lớn, đất đá bị rung chuyển, một sinh vật xuất hiện vẻ ngoài nhầy nhụa. Binh lính xung quanh thốt lên kinh hãi " Thủy quái! "
Trong lúc hỗn loạn, Tố Tố muốn chạy về phía Triệu Đản nhưng lại để Gia Lợi tóm lấy về phía mình, Gia Khải loạng choạng muốn nắm tay Tố Tố nhưng lại không có người ở đó. Lúc cậu nhận ra thì cô đã bị cha mình khống chế, nhìn trước mặt lại có một con quái vật đang đứng yên bất động
Con yêu quái xoay mình biến thành một hắc y nhân từ đầu đến chân đều màu đen, hắn tỏa ra vô số yêu khí trên mặt thoát chốc nở nụ cười
" Gia Lợi, đã lâu không gặp, ngươi đã già như thế rồi sao "
Chung lão gia khi gặp hắn bị cợt nhả cũng chẳng nóng giận, lòng không sợ hãi lại còn niềm nở như thể gặp lại cố nhân
" Là ngài! Hay lắm, cuối cùng thì ta đã tìm được gã thầy thuốc năm đó sát hại hai vị muội muội, và nhi nữ của hắn sẽ phải lót xác cho chúng, tất cả cũng là nhờ ngài cho ta biết được sự thật " - Ông ta cười ngoác vừa hả hê vừa đau xót
Gia Khải nghi hoặc, cha cậu vậy mà có qua lại với yêu quái. Thấy động thái của yêu quái có ý định tiến lại gần cha mình, bản thân cậu lúc này chỉ hận mình không biết đao pháp cũng chẳng có đạo pháp
Hắc y nhân thong thả bước đến cạnh Gia Lợi từng bước đi khiến Gia Khải lo sợ không thôi. Hắn cong khoé môi nhìn tiểu cô nương trước mặt, không nhịn được mà xoa lên đôi má ửng đỏ vì bị khống chế của cô
" Không được làm hại muội ấy! "
Cậu thét lên khi thấy đôi tay của hắn bóp lên mặt Tố Tố, cậu lao người về phía hắc y nhân nhưng Chung lão gia đã ra lệnh cho đám lính giữ cậu lại. Triệu Đản bấy giờ lại nhìn chằm chằm vào hắc y nhân, hình ảnh năm đó ở rừng trúc ùa về khiến đuôi mắt ông ta đỏ lên, dường như đã nhận ra điều gì đó
" Gia Lợi! Nếu ngày hôm nay ông và tên yêu quái kia giết con gái của ta, ông sẽ phải hối hận
Chuyện ở rừng trúc vẫn còn một điều mà ông chưa biết. Ta không làm hại nhi nữ của ông, hai vị tiểu thư đều là do "
" Cha! " - Tố Tố trợn tròn mắt khi thấy cha của cô không hiểu sao lại thổ huyết, cô nhìn qua thì lại thấy người bên cạnh tay vẫn còn vươn ra, khí đen vẫn còn quẩn quanh
Triệu Đản lời chưa kịp tỏ đã bị hắc y nhân một chưởng đánh cho thổ huyết, ông ôm ngực đau đớn nhìn Gia Lợi như cầu xin sự tin tưởng, Chung lão gia cũng bị làm cho lay động, ánh mắt ấy khiến ông cảm thấy kì lạ
Mọi người xung quanh đều bàng hoàng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ có Tố Tố nước mắt đã ướt đẫm lúc nào. Cô nhìn cha mình từ từ khụy xuống, trước lúc đó còn muốn nói gì đó nhưng không thể, ông ngã xuống ngất ngay sau đó
" Đồ yêu quái đáng chết! "
Tố Tố cắn ngay vào cái tay đang để trước mặt, hắc y nhân rít lên hắn giơ tay định đánh nha đầu không biết sống chết thì bị một lực đạo đánh trúng. Đám người ở đó náo loạn nhờ vậy mà Gia Khải thoát khỏi mấy tên lính kia. Về phần hắc y nhân hắn đau đớn đẩy Tố Tố sang một bên, ngay trước mắt là phụ thân đang nằm bất động, cô vội vàng bò lại cạnh ông. Hắc y nhân hung hăng nhìn về phía bị đánh lén, nhanh tay đỡ được thêm một đòn
Là con hạc khi nãy đưa Gia Khải tới đây, Tiểu Hồng. Cô vẫn luôn chạy theo sau cậu, thấy có nhiều người đến nên núp ở một góc phòng khi nguy cấp
" Con hạc chết tiệt dám xen vào chuyện của bổn tôn "
" Con rắn thối nhà ngươi, không được làm hại bọn họ "
" Được lắm, đúng là to gan lớn mật! Đợi ta nuốt yêu đan của ngươi, xem ngươi còn sức cứu bọn chúng không "
Nói rồi cả hai lao vào nhau, kẻ đánh người đỡ, chiêu thức tung ra ngày càng dồn dập. Bản thân Tiểu Hồng không phải đối thủ của hắn, cầm cự một lúc cũng sắp không trụ nỗi. Cô đành biến trở về lại nguyên hình, dùng yêu dạng để đấu với hắn. Hắc y nhân cũng hoá thành con rắn đen nhầy nhụa, bò trường dưới mặt đất, Tiểu Hồng lại bay trên trời ra sức đáp trả. Tên rắn xảo quyệt giả vờ bị cô đánh trọng thương, cố ý nằm yên yếu ớt. Tiểu Hồng thấy vậy bay càng lúc càng thấp muốn xem tình hình
Hắn đợi cô bay lại gần, nham hiểm trở người cắn vào chân của cô, Tiểu Hồng hét một tiếng rồi ngã xuống trở lại nhân dạng. Ngay chân có hai cái lỗ, máu không ngừng chảy ra, mắt thường có thể thấy độc rắn đang lan rộng xung quanh vết thương
Hắc thích thú biến trở lại thành người, từ từ bước đến muốn moi yêu đan của con ả hạc không biết lượng sức mình. Gia Khải đứng gần đó lập tức chạy lại đỡ Tiểu Hồng, lo lắng nhìn vết thương của cô
" Sao độc tính phát tán nhanh như vậy chứ "
" Gia Khải, biết điều một chút. Ngươi mau trở về với cha của ngươi, thù của Chung gia ta đã thay ngươi báo rồi, không cần phải cảm "
Tố Tố từ đằng sau đâm vào người hắn một cái, cắt ngang lời đang nói. Cô rút con dao găm ra, hắn cũng từ từ quay đầu lại chỉ thấy mắt Tố Tố đỏ ngầu, môi cũng bị cô cắn đến bật máu
" Ngươi dám giết phụ thân ta, ta liều mạng với ngươi! "
Nghe lời từ miệng cô nói ra, Gia Khải nhìn về phía Triệu Đản, cậu chạy lại quỳ xuống cạnh Sư phụ mình. Tay run run đưa lên động mạch ở cổ, quả thật không còn đập nữa
" Sư phụ...Sư phụ! " - Miệng cậu mấp máy hai tiếng gọi Sư phụ, Gia Khải không tin vào mắt mình, cảm giác mất mát ập đến khiến cay đầu mũi
" Cô nghĩ một nhát của cô có thể lấy mạng ta à Triệu Di?
Nha đầu, may là cô còn có thứ để ta dùng, bằng không đã sớm lấy mạng cô rồi. Ngoan ngoãn đi cùng ta, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với cô "
Không nghe lọt tai lời hắn nói, cô vung tay định cho hắn thêm một nhát nữa nhưng đến nữa chừng tay lại bị hắn chụp lại. Hắn siết tay cô đau đến nỗi buông cả dao găm ra
Thấy cô sắp bị hắn bắt đi, Gia Khải nhớ đến lần gặp nhau ở rừng trúc, Tố Tố có dùng một thứ bột để đuổi rắn cứu cậu, phải rồi chính là nó
Kể từ lần đó Gia Khải luôn mang thứ bột đó bên mình, một phần là vì muốn phòng thân, một phần là nhớ tới cô
Cậu giật túi thơm treo ở thắt lưng, bên trong một thứ một trắng trắng cậu lặp tức dùng nó hất vào mắt hắc y nhân, có tác dụng
Đôi mắt đau rát, luồng khí đen từ hắn bắt đầu toả ra. Một tên nhãi ranh mà dám chọc giận hắn như thế
" Xem ra ta đã quá nhân nhượng cho Chung gia các ngươi, nay trong tay ta đã có Triệu Di, ta cũng không cần phải giả làm người tốt cái gì nữa. Là do các người tự chuốc lấy " - Hắn gầm lên, lực đạo toả ra đánh ngã hết tất thảy
Chung lão gia ngã xuống, lớn tiếng khẩn xin
" Chẳng phải chúng ta là người chung một thuyền sao, là do Khải nhi nhà ta nóng vội không biết phép tắt, cuối xin Lưu đại nhân đừng làm hại nó "
Bây giờ bọn chúng đối với hắn đã trở nên vô dụng, giữ lại cũng không có ích gì. Hắn trở mặt, trên tay tụ yêu khí, hướng đến Gia Khải mà phóng thích
Tưởng chừng sẽ phải bỏ mạng nơi đây, bất ngờ một ánh sáng loé lên, đến lúc cậu nhìn được thì trước mặt đã xuất hiện một dáng dấp cao lớn, trên người khoác hoàng bào
" Cậu ta không phải người ngươi muốn giết là giết đâu, Lưu Nhạc Tề "
Một giọng nói uy nghiêm phát ra, Gia Khải không thể nhìn thấy mặt của người đó, nhưng chỉ nghe thôi cũng biết được là một người có phẩm chất đặc biệt
" Ngươi biết tên bổn tôn? Tại sao ta không thể giết hắn "
Lưu Nhạc Tề nghi hoặc, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của gã đứng chắn trước Gia Khải. Hắn có chút giật mình, trên tay của người đó còn có hai viên ngọc lớn. Nhìn qua Lưu Nhạc Tề đã biết đó là mắt rồng
" Chuyện ngày hôm nay, cũng như mối thù nhiều năm trước cũng là do một mình ngươi sắp đặt, đúng chứ? "
" Con rắn nhà ngươi, không lo tu hành, rắp tâm hãm hại người trần, ngày hôm nay ta nhất định phải thu phục ngươi "
Nam nhân giơ tay, hai viên ngọc lớn phát sáng phát ra linh lực vô cùng mạnh mẽ muốn hút lấy tên yêu quái trước mặt
Trong lúc hỗn loạn, Gia Khải nắm chặt tay Tố Tố gấp gáp " Muội chạy đi...chúng ta gặp nhau ở Đại Tống! Hứa với huynh phải an toàn, có được không "
Cô vốn không nghe lọt được chữ nào, lòng chỉ muốn thấy tên yêu quái kia phải trả mạng cho cha cô, Tố Tố buông tay cậu ra chạy đến chỗ Lưu Nhạc Tề
Biết rằng người trước mặt không dễ đối phó, không thể đứng yên chờ chết, hắn muốn tìm đường thoát thân. Hắn xoay người định bỏ chạy, nhưng Tố Tố đã kịp thời nắm chặt lấy hắn
" Chịu chết đi "
Hắn suýt chút thì quên mất nha đầu này liền lôi cả cô theo. Gia Khải thấy vậy cũng không thể đứng yên, chạy đến vươn tay ra muốn nắm lấy tay của cô
" Mau qua đây Tố Tố! "
" Huynh làm gì vậy mau buông muội ra, nguy hiểm lắm "
" Không được, huynh không buông "
Hai tay cô bị kéo đau, nhất thời không biết phải làm sao, chợt sâu trong tiềm thức xuất hiện một lời nói buộc cô phải nói ra
" Muội nhất định sẽ gặp huynh ở Đại Tống! "
Lưu Nhạc Tề dùng phép hất cậu ra, tay vuột mất cô. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tố Tố của cậu bị hắn bắt đi. Cậu thất thần nhìn về hướng cô biến mất, miệng lẩm bẩm hai chữ Đại Tống
Khép lại đoạn hồi ức của Triệu Di, sau đó là khoảng thời gian triền miên bị giam cầm ở Vị Thủy. Về phần Gia Khải cậu được một cao nhân cứu giúp. Cao nhân hất tay, cha cậu và binh lính được đưa về Chung gia. Cậu và Tiểu Hồng được đưa đi một nơi khác, Gia Khải cầu xin cao nhân cứu Tiểu Hồng nhưng người chỉ giúp cậu dùng phép tạm thời ngăn độc tính, còn lại phải nhờ vào y thuật mà cậu học được