Muôn Kiếp Tương Phùng

Chương 37: Tử Nha huynh đừng đi



Thực tại

Đôi mày Triệu Di nhíu chặt, kinh hồn nhận ra người cha mà cô mong nhớ kể từ khi có lại kí ức, mười một năm trước đã chết dưới tay của tên yêu quái. Trái tim cô như bị bóp nghẹn, cảm giác năm xưa ùa về khiến cô cảm thấy khó thở, nước mắt chảy xuống làm dung nhan thêm phần tiều tụy. Triệu Di từng chút nhớ lại cảnh tượng cha mình bị giết, chợt cô cảm thấy rất quen

Gương mặt tên yêu quái đó thật sự rất quen thuộc, khi còn ở Vị Thủy hình như có một lần chạm mặt

" Mình đã từng giao đấu với hắn, hắn gọi mình là San Như "

" Lưu...Nhạc Tề "

Cô nhớ rồi, là một con hắc xà tên Lưu Nhạc Tề chính hắn đã ra tay với cha cô và bắt cô đi. Hắn hại cô bị giam trong vòng lặp vô tận, khiến cô không thể trả thù cho cha

Mọi chuyện như được tái hiện trong đầu cô, cô nhớ hắn đã mang linh hồn của mình phong ấn vào sợi dây chuyền đá. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô nghe được hắn muốn dùng cơ thể của cô

Nhớ lại chuyện cô bị Hoả Ngụy Phù thiêu đốt da thịt nhưng lại chẳng thấy đau. Chỉ khi Khương tiên sinh dùng phép thanh lọc trọc khí phát hiện có yêu quái đoạt xá sau đó trục xuất nó ra, cô mới cảm thấy đau rát

Hoá ra hắn bắt cô theo là vì có mục đích từ trước, nhưng sao lại là cô chứ. Triệu Di trở nên kích động, tại sao phải là cô, tại sao lại làm hại cha cô, rốt cuộc là tại sao

" Chung Gia Lợi...ông ta nhất định biết chuyện, năm đó người thao thao bất tuyệt rằng cha mình hại chết hai muội muội chính là ông ta. Phải! Phải tìm ông ta hỏi cho rõ "

" Còn Gia Khải, huynh ấy nhất định đã đến Đại Tống. Nhưng tại sao cuộc hẹn của mình và huynh ấy lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, phải gặp huynh ấy trước "

Cô vẫn không thể ngừng khóc, sao ông trời lại bất công với cô như vậy. Mòn mỏi đợi chờ một người trong vô vọng, ngày tỉnh ngộ cũng là ngày cô gặp được người ấy. Nhưng cô phát hiện bản thân là một mảnh hồn của một người khác, chưa hết bàng hoàng thì hay tin người thân đã không còn trên đời

Tưởng rằng thoát khỏi vòng lặp sẽ được tự do, được làm chính mình. Nhưng cô là ai, là Tố Tố cùng Gia Khải lớn lên, là Triệu Di bị giam cầm suốt mười một năm hay là Mã Chiêu Đệ. Cô biết điều này không do cô quyết định

Cô không còn sức để khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn vô thức rơi như thể chính cô cũng cảm thấy số phận mình quá bi thương

Cô vẫn ngồi đó, xung quanh như chẳng còn gì có thể khiến cô bận tâm. Thân thể mệt mỏi gắng gượng không cho phép bản thân ngã xuống. Ngay cả sau lưng có tiếng chân người đi đến cô cũng chẳng hay biết

Là Khương Tử Nha

Nhớ đến lời Mã Chiêu Đệ nói phải đến hạ nguồn con suối trong rừng trúc Đại Tấn, hắn muốn đi tìm cô để hỏi, dù sao lần khơi gợi kí ức đầu tiên của cô đã cho hắn biết cô là người nước Tấn

Từ xa thấy cô ngồi một mình không động tĩnh,  hắn thấy hơi bất an liền cất tiếng gọi mấy lần

" Triệu Di cô nương...Triệu Di cô nương "

Cô không đáp mà vẫn ngồi đó, khiến hắn lo lắng, bước chân cũng nhanh hơn như muốn chạy về phía cô

Cô khóc đến kiệt sức rồi, thân thể yếu ớt ngã về một bên. Ngay lúc đó hắn đến đỡ kịp cô đứng dậy

Khương Tử Nha từ kinh ngạc trở nên lo lắng, sao mắt lại sưng như vậy. Không chỉ mắt, đầu mũi, tai cũng đỏ ửng. Khương Tử Nha bối rối không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cô thành ra như vậy, xót xa nhìn cô

" Cô sao lại khóc thành ra như vậy, có chuyện gì " - Hắn gấp gáp, sợ nếu cô không nín đôi mắt kia thật sự sẽ không chỉ rơi ra nước

" Cô nghe tôi nói không Triệu Di! Triệu Di "

Hắn lay đôi vai đang run rẩy của cô như khẩn xin cô hãy nói gì đó với hắn, cô cứ im lặng như vậy hắn sẽ lo chết mất

Cô chầm chậm nhìn lấy nam nhân trước mặt. Hắn cao thật, mỗi lần muốn nhìn đều bắt cô phải ngước lên. Sự xuất hiện của hắn như một nỗi cứu vớt cô khỏi góc đen tối nhất của quá khứ. Là hắn, là người cô luôn mong đợi, thật tốt

Cô tủi thân nhìn hắn, lâu lắm mới cất lời

" Ta đã nhớ hết rồi "

" Sao? "

" Ta là...Tố Tố, con gái của một lão đại phu. Bên cạnh còn có một trúc mã cùng ta lớn lên. Không ngờ một ngày cha ta bị yêu quái hại chết, ta bị hắn bắt đi còn lạc mất cậu ấy

Hắn dùng ta như một con rối tùy tiện để kẻ khác nhập vào...ta "

Lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng, cô không muốn nói cho Khương Tử Nha biết thần thức của Mã Chiêu Đệ đã tìm đến và nói cho cô nghe về chuyện mảnh hồn chuyển thế

Càng nhìn hắn, thấy trong đáy mắt hắn là vô vàn ân cần, là sự quan tâm mà lâu rồi cô không cảm nhận được. Cô muốn ích kỷ một chút, muốn xem những thứ này đều là Khương Tử Nha dành cho mình, không phải vì mình giống với thê tử của hắn

Mắt cô đã nhoè đi cả rồi, không nhìn rõ hắn được nữa. Cô nhắm chặt đôi mắt ngã vào lòng hắn, trước lúc mất ý thức cô nghe vô số tiếng gọi mình, khi thì nghe tiếng của cha, của Gia Khải và rồi trong đầu chỉ còn tiếng của  Khương Tử Nha

" Triệu Di! Triệu Di! "

Hắn bế cô lên, đưa về phòng. Nhẹ nhàng đặt cô xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô khiến Khương Tử Nha đứng ngồi không yên. Hắn đã nhìn thấy Mã Chiêu Đệ trong lòng hắn gương mặt cũng tái nhợt mà rời đi

Khương Tử Nha đưa tay sờ lên trán của cô

" Sốt rồi sao, ta đi lấy khăn chườm cho cô, ở đây đợi ta "

Vừa xoay đi vạt áo của hắn đã bị một lực níu lại, Triệu Di mắt vẫn nhắm nghiền, đôi môi mấp máy gì đó hắn không nghe rõ. Khương Tử Nha cúi thấp

" Cô muốn nói gì Triệu Di? "

Tiếng cô như con mèo nhỏ, khó khăn lắm mới thành lời

" Tử Nha...huynh đừng đi "

" Ờm...ta chỉ đi lấy khăn cho cô thôi, không đi đâu hết "

" Đừng đi...ta đã chờ huynh...lâu lắm "

Vạt áo bị nắm chặt, hắn thở dài bất lực ngồi xuống

" Bi thương đến độ sinh bệnh, cô thật là. Nếu biết cha cô vẫn còn sống thì có phải cô sẽ không thành ra như vầy không "

Hắn ngồi đó nhìn cô một lúc, ngoài cửa Võ Cát cùng Y Trân thấp thỏm chạy vào

" Sư phụ, Tiểu công tử về rồi, còn dẫn theo Nhị công tử...à không, là Gia Khải cùng về "

" Ơ...Triệu Di tỷ tỷ bị làm sao vậy Nghĩa phụ, tỷ ấy sao lại " - Y Trân thấy Triệu Di nằm ở đó, tay nắm chặt vạt áo của Khương Tử Nha liền lo lắng

" Cô ấy bị sốt, bây giờ đang hôn mê. Phải rồi Võ Cát, con ở lại chăm sóc cô ấy

Y Trân, ta nhờ con dặn A Mãn nấu một bát thuốc, khi tỉnh lại cho cô ấy uống "

" Vậy...vậy còn Sư phụ " - Võ Cát nhìn Khương Tử Nha, lại nhìn vào vạt áo bị nhàu đến nhăn nhúm một góc

" Ờm...ta đi gặp Tiểu công tử "

Khương Tử Nha chậm rãi nắm tay Triệu Di kéo ra, cô nắm càng thêm chặt không có ý định buông. Hắn đành dùng sức một chút nhanh chóng thu tay về

Hắn lập tức đứng lên rời khỏi giường

" Nhờ hai con "

Nói rồi hắn lướt qua hai con người đang ngơ ngác, nhanh chóng mất dạng

" Sư phụ quả nhiên tuyệt tình mà, con gái nhà người ta còn đang sốt "

Đang nói thì bị Y Trân huých một cái

" A! Ta sai rồi sai rồi, muội cũng không cần ra tay mạnh như vậy chứ "

" Huynh còn ở đó nói nhảm, còn không mau đi lấy khăn chườm cho tỷ ấy. Tỷ mà không hạ sốt ta tính sổ với huynh "

" Cả cái phủ này đúng thật chỉ có mấy tiểu mảnh hồn các người ức hiếp ta " - Võ Cát lí nhí

" Huynh nói cái gì? " - Y Trân tiến lại, hung hăng hỏi lại

" Ta đi, ta đi là được mà. Muội cũng xuống bếp dặn A Mãn nấu thuốc đi ha "

" Ế ế, đại ca...hì hì...sẵn đây huynh cũng phải xuống bếp lấy nước ấm lên đây, chi bằng huynh đi làm dùm phần của ta luôn. Ta có việc gấp muốn tìm "

" Muội muốn tìm ai, nè không phải lúc nãy còn ra tay với ta sao, bây giờ lại gọi đại ca rồi? "

" Ờ thì muội...ái nói nhiều quá, nhờ huynh thì huynh cứ làm đi, ta đi tìm Na Tra có việc gấp

Đợi về ta mang tiên đan tăng công lực cho huynh xem như đa tạ việc huynh chăm sóc tỷ tỷ dùm ta. Thấy sao hả? "

Võ Cát nghe cũng rất êm tai, hắn không mất gì lại còn được tiên đan gia tăng công lực

" Thôi được, nếu muội gấp thì cứ đi đi. Mà nhớ...nhớ lời muội nói đó "

" A đa tạ đại ca, ta đi đây " - Y Trân thích thú nhảy cẩn lên, hành lễ qua loa rồi xoay đầu chạy đi

" Nhớ mang tiên đan cho ta đó! "

" Ta biết rồi! "

𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com