Cô ta còn có một đặc điểm nữa: đối với con gái thì luôn tỏ thái độ mỉa mai, khó chịu, chẳng bao giờ tươi cười, cứ như khinh thường con gái vậy nhưng hễ nhìn thấy con trai là lập tức nũng nịu, làm bộ đáng yêu, dịu dàng đến mức không thể hơn được nữa.
Tôi nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo của cô ta, không khỏi rơi vào trầm tư.
Thế là tôi để Tống Cẩn Ngôn mời nhóm bạn cùng lớp của tôi đi ăn một bữa.
Anh ta vui vẻ đồng ý.
Sau đó trong bữa ăn, mọi người đều sững sờ trước sự hào phóng của Tống Cẩn Ngôn, ai cũng hâm mộ tôi vì có bạn trai giàu có.
Chỉ có Vương Tuyết là ánh mắt đỏ rực vì ghen tị, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tống Cẩn Ngôn.
Mọi thứ sau đó đều diễn ra đúng như dự liệu.
Vương Tuyết không còn quấy rầy giấc ngủ trưa của tôi nữa, thậm chí còn đối xử với tôi rất tốt. Nếu có ai gây ồn bên ngoài phòng, cô ta sẽ chạy ra quát tháo, bảo bọn họ có để người ta ngủ hay không.
Tôi rất hài lòng.
Sau đó, hai chúng tôi thường xuyên cùng đi học cùng tan học.
Tôi chủ động kể với cô ta về chuyện tôi và Tống Cẩn Ngôn đã quen nhau như thế nào, bởi vì tôi đ.â.m phải xe sang của anh ta, không có tiền bồi thường, nên phải đi làm thuê trả nợ, làm mãi không đủ, cuối cùng tôi đành “lấy thân báo đáp” bán mình cho anh ta, chính sự kiên cường của tôi đã khiến anh ta cảm động, nên chúng tôi mới ở bên nhau.
Tôi đặc biệt nhấn mạnh rằng Tống Cẩn Ngôn thích kiểu con gái hơi ngốc nghếch một chút, tốt nhất là không quá hiểu chuyện, anh ta thích những người cố chấp, đã nhận định một chuyện gì đó thì sẽ kiên trì đến cùng.
Chỉ cần kiên trì, sớm muộn gì cũng khiến anh ta rung động.
Vương Tuyết nghe xong, cũng rơi vào trầm tư.
14
Nửa tháng sau, Tống Cẩn Ngôn đến trường học đón tôi.
Vừa bước ra ngoài, tôi đã nhìn thấy chiếc xe đạp ngã lăn lóc trên mặt đất và Vương Tuyết điềm đạm đáng yêu đang ngồi bệt dưới đất, gương mặt ngập nước mắt, yếu đuối như hoa lê trong mưa.
Còn chiếc Bugatti mới tinh của Tống Cẩn Ngôn với lớp sơn đen bóng loáng, giờ đây lộ rõ một vết xước chói mắt.
Tôi khẽ nhếch môi.
Sau đó, tôi nhìn thấy Tống Cẩn Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt Vương Tuyết, ánh mắt lướt qua vết xước trên xe, rồi lại nhìn Vương Tuyết, hai người nói với nhau vài câu.
Vương Tuyết lau nước mắt rồi hai người bắt đầu trao đổi WeChat.
Nụ cười trên môi tôi còn chưa kịp thu lại. Tống Cẩn Ngôn như đột nhiên có linh cảm, xuyên qua đám đông nhìn về phía tôi, sau đó nhếch môi cười nhẹ một tiếng…
Tôi rùng mình một cái...
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, bước tới hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Vương Tuyết yếu ớt tựa như không có xương, giọng nói run rẩy:
“Tĩnh Tĩnh, là lỗi của tôi, lúc nãy tôi đang đi xe đạp thì đột nhiên chóng mặt, kết quả đ.â.m vào xe của Cẩn Ngôn. Hu hu, tôi sẽ chịu trách nhiệm, dù không có tiền, tôi cũng sẽ đi làm thuê để trả lại số tiền đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đỡ cô ta đứng dậy, gương mặt đầy vẻ lo lắng:
“Cậu có bị thương ở đâu không? Cảm thấy trong người thế nào?”
15
Vương Tuyết giả vờ tỏ vẻ kiên cường: “Mặc dù vẫn còn rất khó chịu nhưng tôi ổn mà.”
“Như vậy sao được?” Tôi ngắt lời cô ta, rồi quay sang nói với Tống Cẩn Ngôn: “Cẩn Ngôn, chúng ta đưa Vương Tuyết đến bệnh viện đi, cô ấy đang không khỏe.”
Vương Tuyết lập tức tròn mắt, đầy hy vọng nhìn Tống Cẩn Ngôn.
Tống Cẩn Ngôn lại nhìn tôi.
Tôi bình thản đối diện với ánh mắt anh ta.
Anh ta vươn tay xoa đầu tôi, cười nhẹ: “Tiểu Tĩnh đúng là cô gái lương thiện nhất mà anh từng gặp.”
Trong lòng tôi giật thót, lần trước anh ta khen tôi như vậy, chính là khi tôi giả vờ bị bệnh để vào bệnh viện, nhân lúc đi vệ sinh, tôi mượn điện thoại của người lạ để gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó khi cảnh sát đến, Tống Cẩn Ngôn chỉ nhìn tôi, cười cười, nói tôi đúng là thông minh.
Quả nhiên, câu tiếp theo của anh ta là:
“Chờ một chút đã, Vương tiểu thư, tôi đã báo cảnh sát. Đợi lát nữa cảnh sát đến xác nhận trách nhiệm vụ tai nạn, sau đó tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện.”
Vương Tuyết vội vàng gật đầu:
“Phải rồi, nên như vậy. Cảm ơn Cẩn Ngôn, chúng ta quen biết nhau rồi, anh cứ gọi em là Tiểu Tuyết đi. Tiểu Tĩnh cũng gọi em là Tiểu Tuyết mà.”
Tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Sau khi cảnh sát giao thông đến, đưa ra biên bản xác định trách nhiệm, kết quả hoàn toàn rõ ràng là Vương Tuyết tự đ.â.m vào chiếc xe đang dừng yên tại chỗ, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về cô ta.
16
Sau đó, thư ký của Tống Cẩn Ngôn đến.
Vương Tuyết bị thư ký của anh ta nhét vào một chiếc taxi.
Tôi phẫn nộ hét lên: “Anh không đưa cô ấy đến bệnh viện sao? Cô ấy là con gái, lại bị thương, sao có thể tự đi bệnh viện một mình?”
Tống Cẩn Ngôn lạnh nhạt liếc tôi một cái, đưa tờ xác nhận trách nhiệm tai nạn giao thông của cảnh sát cho thư ký bên cạnh.
Anh ta hỏi tôi: “Bảo bối, em nói xem, chúng ta kiện cô ta đòi bao nhiêu tiền bồi thường thì hợp lý?”
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, rồi nhìn vết xước trên chiếc xe mới tinh.
Nhất thời không biết phải nói gì.
Anh ta nhíu mày: “Chiếc xe này vốn định tặng cho em.”