“Đương nhiên là sửa xe hết bao nhiêu tiền, cô ấy sẽ phải bồi thường bấy nhiêu!”
Anh ta cười khẽ, đẩy vai tôi lên xe, ghé sát bên tai tôi thì thầm: “Hai người đúng là chị em tốt.”
Tống Cẩn Ngôn đưa tôi đi ăn tối, ban đêm trở về, anh ta gần như phát điên.
Có lúc tôi nghi ngờ không biết có phải anh ta đã phát hiện ra toan tính nhỏ của tôi nên đang trừng phạt tôi hay không, hay chỉ đơn giản là bệnh dại tái phát.
17
Ngày hôm sau, Vương Tuyết nói muốn mời tôi và Tống Cẩn Ngôn đi ăn cơm để xin lỗi vì đã đ.â.m vào xe của Tống Cẩn Ngôn.
Chiếc xe đó đã bị vận chuyển bằng đường hàng không ra nước ngoài để sơn lại.
Nghĩ đến khoản phí vận chuyển khổng lồ, tôi thật sự cảm thấy đau lòng thay.
Tôi nhìn Vương Tuyết với vẻ thương cảm, rồi thẳng thắn giới thiệu cho cô ta một nhà hàng đắt đỏ nhất mà tôi biết.
Tôi hỏi: “Cẩn Ngôn chỉ thích ăn ở những chỗ như thế này, anh ấy không quen ăn đồ rẻ tiền đâu, cậu có chấp nhận được không?”
Vương Tuyết khẽ cắn môi, cười nói rằng cô ta cũng thường xuyên đi đến những nơi như vậy.
Hai người bọn họ đúng là một đôi trời sinh.
Tôi âm thầm cảm thán trong lòng.
Tống Cẩn Ngôn lái một chiếc Maybach mới đến, khi Vương Tuyết nhìn thấy thì ánh mắt sáng rực lên.
Tống Cẩn Ngôn liếc nhìn Vương Tuyết, nhướng mày, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía tôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì.
Vương Tuyết đã lên tiếng trước, giọng điệu mềm mại đầy nũng nịu:
“Cẩn Ngôn, là em muốn mời anh và Tiểu Tĩnh ăn cơm. Em bảo cô ấy đừng nói trước để tạo bất ngờ cho anh, cũng coi như xin lỗi vì chuyện lần trước em đã đ.â.m vào xe của anh.”
Tôi mỉm cười mở miệng: “Cẩn Ngôn, em và Tiểu Tuyết là chị em tốt, tụi em thích lúc nào cũng dính lấy nhau. Anh sẽ không nhỏ nhen đến mức để ý chuyện bọn em suốt ngày quấn quýt bên nhau đấy chứ?”
18
Tống Cẩn Ngôn mỉm cười, rất lịch thiệp mở cửa xe cho chúng tôi.
Vương Tuyết khoác lấy cánh tay tôi, làm ra vẻ chị em thân thiết, rồi lên xe.
Trước đây, khi tôi và Tống Cẩn Ngôn cùng nhau ăn cơm, lúc tôi chưa phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta, chúng tôi có vô số chuyện để nói.
Những bộ phim tôi thích, những cuốn sách tôi đọc, anh ta đều có thể thảo luận cùng tôi, cứ như thể chúng tôi là bạn cũ quen biết đã nhiều năm.
Anh ta dẫn tôi đi chơi hoặc đi ăn ở đâu đó, tôi luôn rất kinh ngạc vì sự hiểu biết của anh ta, rồi anh ta kể cho tôi nghe rất nhiều điều, khiến tôi mở mang tầm mắt rất nhiều.
Sau này, khi tôi biết được bộ mặt thật của anh ta, tôi không còn muốn chia sẻ gì nữa, vì tên biến thái này chắc chắn đã cố tình chiều theo ý tôi.
Giờ đây, Vương Tuyết cùng chúng tôi ăn cơm, trên bàn ăn, Vương Tuyết ra sức thể hiện giọng điệu nũng nịu và sự sùng bái đối với Tống Cẩn Ngôn.
Cuối cùng, Vương Tuyết rất hào phóng thanh toán hóa đơn.
Tôi liếc qua hóa đơn, trời ạ, đúng là dám vung tiền thật..
Vương Tuyết vì muốn lấy lòng Tống Cẩn Ngôn mà thực sự không ngại dốc hết vốn liếng.
Sau khi chúng tôi đưa cô ta về trường, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường.
19
Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi cảm thấy có chút cô đơn lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi bật nhạc trên xe của anh ta lên.
Anh ta tắt ngay tạch một cái.
Tôi liếc nhìn anh ta một cái.
Anh ta mím môi, tỏ vẻ tức giận.
Tôi có chút chột dạ, chỉ có thể giả vờ ngủ.
Về đến nhà, anh ta cũng không nói lời nào.
Tên biến thái này, bây giờ bắt đầu chơi trò bạo lực lạnh à?
Tôi cũng mặc kệ anh ta, đi tắm rửa, sấy tóc rồi leo lên giường nằm ngủ.
Kết quả là anh ta đến lột quần áo của tôi ra, không nói một lời liền bắt đầu hôn tôi.
Tôi đẩy anh ta ra, anh ta lại nhìn tôi chằm chằm, với ánh mắt trách cứ như thể tôi đã làm sai chuyện còn dám phản kháng.
Tôi không dám trực tiếp vạch mặt anh ta, chỉ có thể cam chịu.
Kết quả là tên biến thái này, không những không dừng lại mà còn làm tới, thử thêm trò mới. Tôi thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.
Khi tôi tỉnh dậy, đã là buổi chiều.
Trên bàn ăn còn bát cháo ấm và lời nhắn của anh ta.
Nét chữ sắc sảo mạnh mẽ, nói rằng anh ta đi công tác hai tuần, bảo tôi phải ngoan ngoãn.
Anh ta nói rằng mình vẫn đang theo dõi tôi.
Tôi bĩu môi, đúng là đồ tâm thần, còn theo dõi tôi? Định diễn 1984 đấy à? Big Brother đang theo dõi bạn.
Phi!
19
Nửa tháng yên ổn trôi qua, khi tôi trở về ký túc xá ngủ trưa, Vương Tuyết đang khóc.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta: “Tiểu Tuyết, cậu sao vậy?”
Cô ta ngẩng đầu lên, rồi nhào tới ôm chặt tôi, gương mặt đẫm nước mắt vùi vào áo tôi. Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, không đẩy cô ta ra.
Cô ta nức nở nói: “Tiểu Tĩnh, cậu xem đi, hu hu.”
Tôi nhìn tờ giấy triệu tập trong tay cô ta.
Tôi thật sự choáng váng.
Tên tội phạm ngoài vòng pháp luật Tống Cẩn Ngôn này, còn không biết xấu hổ mà đi kiện người khác cơ đấy.
Vương Tuyết khóc lóc nói:
“Tiểu Tĩnh, cậu dẫn tôi đi tìm Tống Cẩn Ngôn được không? Tôi thực sự không có tiền, mẹ tôi đang nằm viện, bố tôi thì đã già rồi... hu hu...”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tống Cẩn Ngôn kiện Vương Tuyết ra tòa, bắt cô ta bồi thường tiền sửa xe.
89 vạn.
Mà Vương Tuyết lại vừa mới chia tay bạn trai không lâu.