Rút kinh nghiệm từ hai lần trước, để bảo vệ nửa thân dưới của mình, tôi không trực tiếp dẫn Vương Tuyết đi ăn với Tống Cẩn Ngôn.
Thay vào đó, tôi gửi địa chỉ nhà hàng cho Vương Tuyết.
20
Vương Tuyết hỏi tôi:
“Tiểu Tĩnh, lần trước cậu đ.â.m vào xe của Tống Cẩn Ngôn, sao anh ấy lại không truy cứu vậy?”
Nói xong, cô ta dường như nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa lại:
“Tiểu Tĩnh, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ là... bây giờ tôi chỉ là một nghiên cứu sinh, tôi không muốn mắc nợ chồng chất, hu hu, tôi chỉ không muốn anh ấy truy cứu trách nhiệm của tôi thôi, tôi không có ý gì khác.”
Biết rồi biết rồi.
Chúng ta còn lạ gì nhau nữa.
Tôi nói:
“À, tình huống lúc đó rất phức tạp, tôi kể cho cậu nghe nhưng cậu đừng nói với người khác nhé.”
Cô ta gật đầu lia lịa, trông rất chân thành.
Sau đó, tôi ghé sát tai cô ta thì thầm vài câu, cô ta nửa hiểu nửa không mà gật gật đầu.
Phòng riêng trong quán rất thanh nhã, tôi gọi chủ quán mang lên hai chai rượu.
Tống Cẩn Ngôn nhướng mày nhưng không ngăn cản.
Anh ta đẩy hộp quà về phía tôi.
Nhìn là biết ngay là bộ vòng cổ đắt đỏ.
Tôi cẩn thận bỏ nó vào túi vải xanh giá 20 tệ của mình, coi như báu vật.
Trong lòng thầm nghĩ, chắc sắp tiễn được ông thần tài này đi rồi.
Nhưng không sao cả, tôi mất tự do một khoảng thời gian nhưng đổi lại là số tiền đủ tiêu xài mấy đời.
21
Trong lúc ăn cơm, tôi vừa ăn vừa lén quan sát Tống Cẩn Ngôn.
Phải nói là trông anh ta vẫn rất đẹp trai.
Có lẽ trong người anh ta có chút dòng m.á.u lai, ngũ quan sắc sảo hơn người bình thường rất nhiều, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta cảm thấy có chút u buồn.
Chiều cao 1m90, vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc.
Kiểu cực phẩm thế này mà đi làm trai bao ở quán bar, chắc tôi cũng không đủ tiền gọi.
Ôi, mẹ nó chứ, người tốt như vậy, lại là tên biến thái!
Tôi thật sự chịu thua luôn.
Nếu anh ta bình thường một chút, biết đâu chúng tôi còn có thể có tương lai.
Thôi vậy, phúc khí này cứ để cho bạn cùng phòng tôi hưởng đi.
Tống Cẩn Ngôn không cho tôi uống rượu.
Tôi cũng đoán trước rồi, vừa cầm ly rượu lên đã bị anh ta giật lấy, tự mình uống.
Tôi tựa vào lòng anh ta, hỏi: “Anh yêu em không?”
Anh ta bóp nhẹ mặt tôi, cúi xuống nhìn: “Em nghĩ sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lắc đầu: “Anh căn bản không hiểu yêu là gì, nếu yêu em, sao nỡ lòng nào nhốt em lại?”
Anh ta hỏi: “Vậy còn em, em có yêu anh không?”
22
Tôi suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
“Trước khi biết bộ mặt thật của anh, chắc chắn là em có yêu. Nếu như không yêu anh, làm sao em có thể lên giường với anh được?”
Anh ta cong môi nở nụ cười:
“Vậy là em yêu chưa đủ chân thành rồi. Nếu thật lòng yêu anh, sao em lại không muốn tha thứ cho anh chứ?”
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ nói rằng: “Nếu anh đã không yêu em, em cũng không yêu anh, vậy thì chúng ta chia tay đi, càng sớm càng tốt.”
Nhưng bây giờ tôi đã bị anh ta dọa sợ, chỉ dám hừ một tiếng.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, đang định hôn tôi thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay anh ta.
Nhìn qua, là Vương Tuyết.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Cuối cùng cô ta cũng đến rồi.
Vương Tuyết vừa bước vào, như thể phải chịu ấm ức lớn, cô ta vừa khóc vừa nói:
“Cẩn Ngôn, cầu xin anh, đừng kiện em mà! Em thực sự không có tiền, em nguyện ý... em nguyện ý làm trâu làm ngựa để đền đáp anh. Anh bảo em làm gì cũng được, chỉ xin anh đừng kiện em!”
Vương Tuyết khóc rất đẹp, từng giọt nước mắt rơi xuống, trông thật đáng thương.
Tôi đứng bên cạnh cô ta và Tống Cẩn Ngôn, vừa nhìn Tống Cẩn Ngôn, vừa nhìn Vương Tuyết.
Tống Cẩn Ngôn không nói lời nào nhưng tôi có thể thấy rõ anh ta không vui chút nào.
Nhân viên phục vụ bị dọa sợ, không ngờ có người xông vào, vội vàng định kéo Vương Tuyết ra ngoài.
Vương Tuyết liền ôm chặt lấy chân của Tống Cẩn Ngôn, vừa khóc vừa giả vờ như đang quỳ xuống cầu xin, trên mặt vẫn giữ vẻ đáng thương cố ý tạo ra.
23
Tôi thở dài một tiếng, ra hiệu cho nhân viên phục vụ, nhân lúc Tống Cẩn Ngôn đang chăm chú nhìn Vương Tuyết, tôi và nhân viên phục vụ lặng lẽ ra khỏi phòng.
Kế hoạch tôi đã nghĩ sẵn cho cô ta rồi, lần này có thể thượng vị hay không phải xem thủ đoạn của cô ta thế nào.
May mà khi ra ngoài, tôi đã cầm theo điện thoại di động.
Tôi đứng ngoài xem video ngắn suốt 40 phút thì bất ngờ bị một nhóm cảnh sát tuần tra làm giật mình.
!!!
Tôi ngẩn người tại chỗ.
Sau đó tôi nhìn thấy cảnh sát ập vào phòng riêng của Tống Cẩn Ngôn.