“Anh thừa nhận cái gì?” Anh ta nắm chặt cằm tôi, dùng lực khiến tôi cảm thấy đau nhói, cười nói: “Sự trong sạch của con gái thì là trong sạch, còn đàn ông chúng tôi thì đáng bị quấy rối à? Phương Tĩnh, em đúng là kẻ ăn cây táo rào cây sung, còn muốn dâng bạn trai của mình cho một đứa rác rưởi, em đúng là đáng bị anh nhốt lại cả đời.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Bạn gái à, anh cũng chỉ học từ em thôi, dùng vũ khí pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình mà.”
Nói xong, anh ta như cảm thấy rất hài hước, tâm tình vui vẻ nở nụ cười, rồi lại tiếp tục cắn tôi.
Tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng không tài nào đẩy nổi.
Sức lực của anh ta thế này, làm gì có dáng vẻ bị người khác khống chế chứ!
“Biết anh uống thuốc gì không?”
Anh ta cười lạnh: “Nếu em không ngoan, lát nữa anh cũng cho em uống một viên.”
Tôi bị dọa sợ đến mức không dám động đậy.
Anh ta hài lòng.
Tôi vội nói: “Ở đây có camera, chúng ta về trước đã, được không?”
Nhìn đôi mắt của anh ta dần dần đỏ ngầu, tôi cẩn thận bổ sung một câu: “Được chứ?”
Anh ta cười nhạt, kéo mạnh tôi qua, đẩy tôi vào nhà vệ sinh...
…
Cuối cùng, anh ta nói một câu: "Muốn thoát khỏi anh sao? Kiếp sau đi."
30
Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi lại bị nhốt.
Cửa lớn biệt thự đã khóa chặt.
Khắp nơi đều có camera giám sát.
Không có bất kỳ người nào cả.
Trên bàn phòng khách, chỉ có một lời nhắn của anh ta.
[Không ngoan ngoãn thì phải bị nhốt lại.]
Tôi lặng lẽ khóc.
Tống Cẩn Ngôn đúng là một kẻ điên.
Anh ta nghĩ mình là ai chứ?
Anh ta muốn làm gì thì làm sao?
Tại sao anh ta không thể buông tha cho tôi?
Tôi quên mất mình đã khóc bao lâu, cả người mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cho đến khi bụng quá đói, tôi mới tỉnh dậy, cảm nhận được mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp.
Tống Cẩn Ngôn đang lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi hít mũi một cái, nói: “Tại sao lại nhốt em?”
31
Lần trước khi anh ta thả tôi ra, anh ta đã nói rằng chỉ cần tôi không đề cập đến việc chia tay, chỉ cần tôi không tự ý bỏ trốn, anh ta sẽ không nhốt tôi nữa.
Tôi đã không vi phạm quy tắc.
Người giúp việc bày đồ ăn lên bàn rồi rời đi.
Anh ta hỏi tôi: “Em đã làm gì, em không biết sao?”
Tôi chột dạ quay mặt đi chỗ khác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Em không làm gì cả. Vương Tuyết muốn đến tìm anh, cầu xin anh tha cho cô ấy, em chỉ nói cho cô ấy địa chỉ, chuyện sau đó là giữa hai người, liên quan gì đến em?”
Tống Cẩn Ngôn nói: “Vậy bây giờ anh sẽ thay đổi quy tắc, nhốt em cả đời.”
Tôi rụt lại một chút, nghĩ đến việc phải chỉ có thể ở trong biệt thự như bị giam cầm, không có điện thoại, không có TV, không có thú cưng, không có sách, không có gì cả, tôi lại cảm thấy nghẹt thở.
Tôi không muốn bị giam cầm.
Tôi không thể đấu lại anh ta, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, em sai rồi.”
Anh ta khẽ nâng cằm, ra hiệu cho tôi ngồi xuống bàn ăn.
Tôi không dám phản kháng, chỉ có thể làm theo.
Tôi bắt đầu lấy cơm.
Anh ta ngồi ở vị trí chủ tọa, đẩy một cái hộp nhung màu đen về phía tôi.
32
Tôi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Tôi cất nó lại, nói: “Cảm ơn.”
Không ngờ lần này anh ta tức giận mà còn tặng quà cho tôi.
Thật là hiếm có.
Mặc dù căn bản không phải lỗi của tôi.
“Vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
“Khụ khụ khụ khụ.”
Một bàn thức ăn bị cơm tôi phun ra làm hỏng.
Tôi vội vàng uống một ngụm nước, ngừng ho, rồi hỏi: “Đăng ký? Kết hôn?”
Anh ta ghét bỏ nhìn mấy món ăn bị tôi làm bẩn, vẻ mặt không vui: “Có vấn đề gì sao?”
“Tại... tại sao chứ?”
Tôi vội vàng nhặt những hạt cơm trên bề mặt thức ăn ra, nếu không lại phải chịu đói.
“Kết hôn, để tránh cho một số người còn ôm ấp những suy nghĩ viển vông.”
Hiện tại chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ trên pháp luật nào, anh ta đã có thể chơi đùa tôi xoay vòng.
Nếu có quan hệ trên pháp luật nữa, tôi thật sự không dám tưởng tượng với khả năng đổi trắng thay đen của anh ta, nếu sau này tôi dám chống lại ý muốn của anh ta, tôi sẽ thê thảm đến mức nào.
33
Hơn nữa, tại sao tôi phải kết hôn chứ?
Hôn nhân chỉ là một mớ hỗn độn.
Đàn ông bình thường cưới một người phụ nữ, chỉ để có một người giúp việc miễn phí chăm sóc anh ta, một công cụ t.ì.n.h d.ụ.c miễn phí và một cỗ máy sinh sản.
Một tên cặn bã như Tống Cẩn Ngôn, chỉ muốn kiểm soát tôi, thỏa mãn những sở thích biến thái của anh ta.
Tôi thà nghèo khổ cả đời còn hơn phải sống một cuộc sống như vậy.
Tôi đẩy chiếc nhẫn lại cho anh ta.
Anh ta nhìn tôi, cười như không cười, nói: “Em đoán xem, sau khi Vương Tuyết vào trại giam, cô ta đã nói gì?”
Tôi cảnh giác nhìn anh ta.
Anh ta dịu dàng gắp thức ăn bỏ vào trong bát của tôi, vừa nhìn tôi nghiêm túc nói:
“Cảnh sát không tin là anh đã đưa thuốc cho cô ta. Có thể sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, cô ta cũng nhận ra rằng không thể đấu lại anh, nên cô ta đổ hết tội lên đầu em, nói là em đã đưa thuốc cho cô ta, là em bảo cô ta quyến rũ anh, bởi vì em muốn thoát khỏi anh. Cô ta còn nói rằng em thường xuyên dẫn cô ta đi ăn cùng hai chúng ta để làm bằng chứng.”