Muốn Thoát Khỏi Anh À? Kiếp Sau Đi!

Chương 9



Tống Cẩn Ngôn tiếp tục chậm rãi nói:

 

“Em nói xem, nếu anh cũng xác nhận rằng em thực sự muốn thoát khỏi anh, lại tìm được thuốc từ trong túi xách của em, liệu em có vào tù cùng Vương Tuyết không?”

 

Anh ta tựa lưng vào ghế, ung dung nhìn tôi:

 

“Dù sao thì hai chị em các em cũng tình sâu nghĩa nặng, chẳng phải em muốn chia sẻ bạn trai với cô ta sao? Bây giờ cô ta phải vào tù, còn nợ anh mấy chục vạn, có phải em cũng muốn đi theo cô ta không?”

 

34

 

Anh ta lại đẩy chiếc nhẫn về phía tôi, nghiêm túc khuyên nhủ:

 

“Anh khuyên em nên biết điều một chút. Nếu không, anh thật sự sẽ đưa em vào tù. Ở đó không tốt như ở đây đâu, không có người giúp việc nấu ăn cho em. Hơn nữa, nếu hồ sơ của em có vết nhơ này, sau này em còn tìm được công việc gì được nữa? Em chịu nổi sự thẩm vấn của cảnh sát sao?”

 

Anh ta vừa nói chuyện kết hôn lại vừa nói đến việc tống tôi vào tù.

 

Anh ta lại tỏ vẻ rất dễ nói chuyện:

 

“Tất nhiên anh cũng không muốn mỗi ngày đều nhìn thấy bộ mặt ủ rũ của em, cũng không muốn hôn nhân là sự ép buộc. Nhưng nếu em dám cùng Vương Tuyết lừa gạt anh thì phải biết rằng con người phải trả giá cho những việc mình đã làm.”

 

“Kết hôn hay là ngồi tù, em suy nghĩ cho kỹ đi.”

 

Anh ta lau miệng, đặt khăn ăn xuống rồi đứng dậy rời đi.

 

Tôi biết những gì anh ta nói đều là sự thật.

 

Cho dù không có chứng cứ, anh ta cũng có thể tạo ra chứng cứ.

 

Tại sao cảnh sát có thể vào đúng lúc để bắt người như vậy chứ?

 

Khi anh ta đi ngang qua bên cạnh tôi, tôi rất sợ hãi, liền nắm lấy tay anh ta, như thể nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

35

 

“Em... em...” Tôi cúi đầu: “Em không có ý hại anh, em chỉ muốn Vương Tuyết đến thôi.”

 

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi.

 

Tôi chỉ hy vọng Vương Tuyết có thể quyến rũ anh ta, để anh ta thay lòng đổi dạ, không còn bám lấy tôi nữa, cho tôi hít thở một chút, cho tôi được tự do.

 

Nhưng anh ta đã đùa giỡn cả tôi và Vương Tuyết như những con rối.

 

Vương Tuyết thực ra không phải người tốt đẹp gì.

 

Nhưng cô ta cũng không đáng phải vào tù.

 

Anh ta hất tay tôi ra, định bước lên lầu.

 

Tôi ôm chặt lấy anh ta, cầu xin: “Em sai rồi, em sai rồi, từ giờ em sẽ nghe lời, được không?”

 

Anh ta dừng lại, rồi quay đầu nhìn tôi, vừa lau nước mắt cho tôi vừa nói: “Thật không?”

 

Tôi gật đầu.

 

Anh ta mỉm cười, rồi tiếp tục lau nước mắt cho tôi, nói: “Sao em lại thích khóc như vậy chứ?”

 

Rõ ràng là anh ta dọa tôi khóc, rồi lại hỏi tại sao tôi hay khóc.

 

Anh ta cầm chiếc nhẫn, cẩn thận đeo vào ngón tay tôi, như đang chiêm ngưỡng một chiến lợi phẩm, hài lòng nhìn ngắm một hồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cuối cùng, anh ta ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi rồi nói: “Vậy thì, Tống phu nhân, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

 

Ngoại truyện

 

1

 

Tống Cẩn Ngôn để mắt đến một nữ sinh viên. 

 

Người dưới quyền anh ta đã ám chỉ với giáo viên của cô gái.

 

Tên giáo viên đó chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào, thích làm mai mối, thường lấy cớ quan tâm sinh viên để dẫn sinh viên ra ngoài ăn cơm, sau đó biến các nữ sinh thành món quà để tặng người khác.

 

Tuy nhiên, Tống Cẩn Ngôn đợi một thời gian, sau đó thư ký của anh ta mới dẫn gã giáo viên hói đầu, mập lùn đó đến gặp anh.

 

Gã giáo viên lau mồ hôi trên trán, run rẩy xin lỗi, nói rằng cô gái đó không phải loại người như thế.

 

Tống Cẩn Ngôn cười lạnh.

 

“Loại người đó là loại người nào?”

 

Gã giáo viên chỉ có thể cố gắng giải thích:

 

“Cô ấy rất cảnh giác, đừng nói đến việc giáo viên mời đi ăn cơm, ngay cả các buổi tụ tập giữa sinh viên, cô ấy cũng không tham gia.”

 

Thực ra, cảnh giác chỉ là thứ yếu, điều quan trọng hơn là Phương Tĩnh không muốn lãng phí thời gian.

 

Cô cảm thấy đó đều là những buổi giao lưu vô nghĩa, lại còn tốn tiền.

 

Mỗi lần ra ngoài ăn cơm, ít nhất cũng phải tốn vài chục, một hai trăm. Cô và mẹ cô đã từng sống trong tầng hầm, khi nghèo nhất, ngay cả một chai nước cô còn không dám mua để uống.

 

Sao cô có thể lãng phí tiền vào những buổi tụ tập như vậy?

 

Hơn nữa, cô đã nghe từ bạn cùng phòng về tiếng xấu của gã giáo viên đó, tuyệt đối không bao giờ dây dưa với bọn họ.

 

2

 

Tống Cẩn Ngôn nảy sinh hứng thú.

 

Ban đầu, khi anh lái xe ngang qua trường của bọn họ, nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia đã nảy ra ý nghĩ muốn nuôi một cô bạn gái giống như cách đám bạn xấu của anh vẫn làm.

 

Nhưng kết quả lại không thuận lợi.

 

Anh cho người điều tra về cô.

 

Sau đó, anh lại phân tích làm thế nào mới có thể chinh phục được trái tim của một cô gái sắt đá như vậy.

 

Anh cảm thấy trò chơi này rất thú vị.

 

Anh lập ra một kế hoạch chi tiết và chu đáo.

 

Nhưng hết lần này đến lần khác, anh đều thất bại.

 

Từ chỗ chỉ có ý định chinh phục, dần dần thời gian và tiền bạc mà anh bỏ ra cho cô càng ngày càng nhiều.

 

Trong lòng anh cũng càng ngày càng yêu thích cô, muốn ở bên cạnh cô, nhìn cô cười, nhìn cô khóc, thậm chí muốn ôm cô vào lòng.

 

Anh đã nói với mẹ của cô rằng anh sẽ chăm sóc cô cả đời, đó là thật lòng.

 

Tất nhiên, anh cũng có ý muốn làm cô cảm động, để mối quan hệ tiến thêm một bước.