Mưu Đoạt Ánh Trăng

Chương 5



Hắn lúc nào cũng vậy, chỉ vài lời đã khiến người khác không nỡ trách móc.

 

Ta lập tức sai người mang thuốc đến, tự tay giúp hắn bôi thuốc.

 

“Cách này mà con cũng nghĩ ra được, thật là… Lần sau không cho phép làm vậy nữa, nghe chưa?”

 

Ta dùng bông thấm thuốc, cẩn thận chấm lên vết thương cho hắn, sau đó còn nhẹ nhàng thổi lên để làm dịu cơn đau.

 

“Vâng.” hắn khẽ đáp.

 

Ngay sau đó, trong mắt hắn lướt qua một tia cười tinh nghịch:

 

“Nhi thần sẽ giữ mình, vì mẫu hậu.”

 

Ta bực quá, chọc mạnh một cái vào vết thương khiến hắn hít một hơi lạnh:

 

“Không cho nói bậy!”

 

09

 

Xuân đi săn.

 

Trước đại quân, Tề Nguyên một thân y phục rực rỡ, gió thổi khiến vạt áo tung bay phần phật, rực cháy như ngọn lửa.

 

Hắn cưỡi ngựa phiêu dật tự nhiên, phong tư phơi phới, giữa hai hàng mày mang theo khí thế thiếu niên ngạo thị thiên hạ.

 

Dù không phải m.á.u mủ ruột thịt, nhưng nhìn hắn lớn lên đến ngày hôm nay, lòng ta vẫn dâng tràn niềm kiêu hãnh.

 

“Mẫu hậu có muốn đi săn không? Nhi thần sẽ đưa người theo.”

 

Ta ngáp một cái:

 

“Buồn ngủ, không đi.”

 

Ta ngủ rất nông, mấy ngày nay liên tục di chuyển, đường xa mệt mỏi, gần như chưa có lúc nào được nghỉ ngơi tử tế, giờ cả người chỉ thấy rã rời.

 

Hắn lại đề nghị:

 

“Vậy để nhi thần săn vài con hồ ly trắng, may cho mẫu hậu một chiếc áo lông hồ, được chứ?”

 

Ta mỉm cười:

 

“Được, nhớ cẩn thận.”

 

Hắn ghì cương ngựa, vung roi cao, khẽ thúc vào bụng ngựa.

 

Tiếng ngựa hí vang lên, bụi đất tung mù mịt, bóng dáng hắn đã biến mất trong rừng rậm.

 

Nắng sớm ấm áp dễ chịu, ta định tìm một nơi yên tĩnh để nằm tắm nắng, liền men theo con đường sau lều doanh tiến về phía sườn núi. Không ngờ đi một hồi lại lạc quá xa.

 

Lúc ấy, ta vẫn chưa biết hiểm họa đã cận kề.

 

Ta nhặt một cành cây, ngồi xổm trên bãi đất trống vẽ linh tinh dưới ánh dương.

 

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh rít qua không trung.

 

Một mũi tên lông vút ngang mặt, suýt nữa b.ắ.n trúng ta, làm rơi trâm ngọc trên đầu, tóc tai rối loạn.

 

Không rõ là người b.ắ.n cung kém, hay cố tình lưu ta một mạng.

 

Ta hoảng hốt gọi người:

 

“Có ai không! Hộ giá! Hộ giá!”

 

Nhưng tuyệt nhiên không có thị vệ nào xuất hiện.

 

Sau lưng truyền đến tiếng cười lanh lảnh.

 

“Tỷ tỷ, đừng uổng công nữa. Không nhận ra bọn họ đã không còn nghe theo lệnh của tỷ nữa sao?”

 

Thẩm Thanh Ngọc chậm rãi bước đến.

 

Dù trước kia nàng ta từng kiêu căng ngạo mạn, nhưng ta chưa từng thấy nàng như hôm nay — điên loạn, hung tợn. Tay cầm kiếm, miệng cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại tà mị như thể đã sa vào ma đạo.

 

Hiển nhiên, nàng đến để lấy mạng ta.

 

Mà vũ khí duy nhất ta mang theo chỉ là... cây trâm ngọc vừa rơi trên đất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là quà sinh thần lần trước Tề Nguyên tặng ta.

 

Hắn từng dạy, nhấn vào cơ quan phía sau trâm, nó sẽ biến thành một thanh đoản đao nhỏ, có thể dùng để phòng thân trong lúc nguy hiểm.

 

Nhưng lực lượng quá chênh lệch, hoàn toàn không đủ để chống cự.

 

Không còn thời gian sợ hãi, ta lập tức trấn định lại, lấy thân mình che chắn, tay kia lần dưới đất tìm kiếm, nhanh chóng bấm mở cơ quan.

 

Ta siết chặt đoản đao, vừa cố gắng kéo dài thời gian, vừa suy nghĩ thật nhanh trong đầu, đoán xem động cơ nàng muốn g.i.ế.c ta là gì, mong có thể tìm được điểm đàm phán.

 

“Thẩm Thanh Ngọc, ngươi đang làm cái gì vậy!”

 

Ta quát nàng:

 

“Ta là tỷ tỷ của ngươi, là đương kim Hoàng hậu! Ngươi dám công khai hành thích, không sợ sau này bị truy cứu, liên lụy cả Thẩm gia sao?”

 

Không nói còn đỡ, vừa nghe vậy, nàng càng kích động, cười lớn như kẻ điên:

 

“Cả Thẩm gia?” nàng gằn từng chữ “Tỷ tỷ, tỷ có biết đứa con trai ngoan ngoãn mà tỷ nuôi dạy kia ‘hiếu thuận’ đến mức nào không?”

 

Ánh mắt nàng rực lửa:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Vì tỷ, hắn sắp xé toạc quan hệ với Thẩm gia rồi!”

 

Ta khổ sở thở dài.

 

Xem ra, không còn đường cứu vãn nữa rồi.

 

Nàng nhướng mày:

 

“Tỷ tỷ, giờ hắn đã biết tỷ gặp nguy hiểm. Tỷ đoán xem, hắn có đến cứu tỷ không?”

 

“Nếu hắn dám đến, vậy hôm nay, các người có thể c.h.ế.t chung một chỗ.”

 

Toàn thân ta lạnh ngắt, m.á.u như đông lại.

 

Ta thầm cầu nguyện trong lòng:

 

Đừng đến… cầu xin con đừng đến.

 

Thẩm Thanh Ngọc lẩm bẩm như kẻ hóa điên:

 

“Không sao, có biết bao người nhắm đến vị trí Thái tử kia. Nếu hắn dám đoạn tuyệt với Thẩm gia, vậy thì… đổi người khác làm Thái tử cũng được. Dù sao…”

 

“…ai làm Đông cung Thái tử cũng vậy, Thái tử phi… đều sẽ là ta…”

 

Tim ta như bị một bàn tay to lớn bóp chặt.

 

Ta… đã trở thành quân cờ bị vứt bỏ.

 

Trong mắt phụ thân ta, ta mãi mãi là kẻ có thể hy sinh đầu tiên.

 

Vì để đứa con gái được cưng chiều nhất làm Thái tử phi, ông không tiếc đẩy ta vào cung làm vật hiến tế lấy lòng hoàng đế; khi Thẩm Thanh Ngọc phạm sai tại yến tiệc, lại bắt ta đứng ra gánh tội thay; mà nay… thậm chí dung túng nàng đích thân g.i.ế.c ta.

 

Thẩm Thanh Ngọc rút kiếm, cổ tay khẽ vung, mũi kiếm chỉ thẳng vào ta.

 

“Tỷ tỷ, chẳng phải trước đây con trai tốt của tỷ đã chỉ kiếm vào ta sao?”

 

Nàng cười khẩy:

“Hôm nay, để tỷ nếm thử cảm giác ấy một lần xem sao?”

 

Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

10

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

 

“Bỏ kiếm xuống.”

 

Hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan.

 

Hắn vậy mà… vì ta… thực sự giữ đúng lời hứa, một mình đơn thân độc mã mà đến.

 

Ta ngây người nhìn hắn, từng bước, từng bước một tiến lại gần ta.

 

Ta run giọng quát lên:

 

“Tề Nguyên, không được tiến lên nữa!”