Mưu Đoạt Ánh Trăng

Chương 6



Hắn làm như không nghe thấy.

 

“Tề Nguyên! Bổn cung là mẫu hậu của ngươi! Bổn cung lệnh cho ngươi không được bước thêm bước nào nữa!”

 

“Thật là mẫu tử tình thâm đấy nhỉ.”

 

Thẩm Thanh Ngọc phá lên cười, vỗ tay hả hê.

 

Bốn phía, sát thủ ẩn nấp đồng loạt nhận lệnh, giăng thành trận thế, vây chặt xung quanh.

 

Cảnh tượng lập tức rơi vào hỗn loạn.

 

Một tên thích khách lao thẳng về phía ta.

 

Ta siết chặt chiếc đoản đao giấu trong tay, cố giữ bình tĩnh. Nhân lúc hắn lao tới, ta nhắm thẳng vào mắt hắn, dồn hết sức đ.â.m xuống.

 

Hắn ngã lăn ra đất, rên rỉ đau đớn. Ta lập tức chộp lấy thanh trường đao của hắn, miễn cưỡng chống đỡ, giữ được mạng sống.

 

Bên kia, Tề Nguyên phá vòng vây, bắt được Thẩm Thanh Ngọc.

 

Hắn dùng trường kiếm kề sát cổ nàng ta, lạnh giọng uy hiếp:

 

“Ra lệnh cho bọn chúng rút lui, ta có thể tha mạng cho ngươi.”

 

Nàng ta khẽ cười rợn người, từ tay áo rút ra một cây nỏ nhỏ, nhắm thẳng vào ta — lúc đó đang vất vả né tránh.

 

Cạch.

 

Tiếng cơ quan vang lên, mũi tên xé gió lao tới.

 

“Phập ——”

 

Lưỡi tên đ.â.m xuyên qua bụng ta, một cơn đau rát bùng lên khiến ta bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

 

Hắn lập tức đẩy nàng ra, lao về phía ta.

 

Thẩm Thanh Ngọc thì thầm một câu:

 

“Ta cũng có cách để giữ mạng mình.”

 

Một lực đẩy mạnh hất ta ngã về phía sau.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta bước hụt một bước, toàn thân chợt mất trọng lực, bắt đầu rơi tự do xuống sườn núi.

 

Hắn vươn tay muốn kéo lấy ta.

 

Nhưng… không kịp.

 

“Thẩm Nguyệt Dao!”

 

Trong tiếng gào thảng thốt của hắn, ta lăn tròn theo sườn núi, cho đến khi đầu va mạnh vào một tảng đá lớn.

 

Trước mắt tối sầm. Mất đi tri giác.

 

11

 

Ta tỉnh lại trong một ngôi chùa.

 

Trước mắt là một người đang ngồi nhìn ta chằm chằm.

 

“Thẩm Nguyệt Dao? Thẩm Nguyệt Dao?”

 

Hắn đang thăm dò xem ta có đập đầu đến mức hỏng não hay không.

 

Ánh mắt ta vô hồn nhìn trân trân lên xà nhà.

 

Không phải ta không muốn trả lời hắn,

 

Mà là… thật sự — đau muốn chết!!

 

Hắn nghi hoặc lẩm bẩm:

 

“Sao không phản ứng gì? Mất trí nhớ rồi sao?”

 

Rồi ngay sau đó, hắn lại cười gian xảo một tiếng:

 

“Thật sự mất trí à?”

 

“Không nhớ ta là ai sao?”

 

“Ta là phu quân của nàng đấy.”

 

……

 

Ta đau đến nhe răng trợn mắt, gắng gượng rủa hắn một câu:

 

“Tề Nguyên… ta bị thương thôi, chứ không có ngu.”

 

Đúng là không nên trông mong miệng chó có thể nhả ra ngà voi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mưu kế bị vạch trần, hắn xấu hổ đến mức rụt cổ lại.

 

12

 

Hắn kể lại những chuyện xảy ra sau khi ta hôn mê.

 

Dục Vương từ lâu đã dòm ngó vị trí Đông cung.

 

Thế nhưng, Tề Nguyên là Hoàng thái tôn do Tiên đế đích thân lập nên, muốn Hoàng thượng phế Thái tử gần như là chuyện không thể, vì vậy chỉ còn cách ra tay ám sát.

 

Hắn và Thẩm Thanh Ngọc đã cấu kết với nhau:

 

Dùng ta làm mồi nhử, ám sát Thái tử, sau đó dàn dựng thành tai nạn săn bắn, giả vờ Thái tử gặp nguy hiểm nơi núi rừng. Hoàng đế lúc này đã bệnh nặng, tinh thần không đủ minh mẫn để truy xét đến cùng.

 

Dục Vương dùng chức Thái tử phi để đổi lấy sự ủng hộ của Thẩm gia.

 

Cũng chính vì vậy, Thẩm Thanh Ngọc mới có thể âm thầm thay thế ám vệ của ta, mời sát thủ trà trộn vào — tất cả đều là thủ đoạn của Dục Vương đứng sau thao túng.

 

Sau khi ta ngã xuống núi, Tề Nguyên vì cứu ta cũng liều mạng nhảy xuống theo.

 

Hắn biết khinh công, nên không bị thương quá nặng.

 

Một mặt tránh né sự truy lùng của thích khách, một mặt lần theo vết máu, cuối cùng tìm được ta đang bất tỉnh nhân sự.

 

Tình trạng của ta khi ấy vô cùng tồi tệ:

 

Bụng trúng tên, đầu bị chấn thương nặng, chân cũng gãy do va đập.

 

Hắn cõng ta băng rừng vượt núi, nhiều lần đổi đường, cuối cùng tìm đến được ngôi cổ tự này để tạm lánh.

 

Phương trượng trong chùa biết y thuật, giúp ta nối lại xương chân, lại đút cho ta uống cháo loãng và thuốc trị thương.

 

Năm ngày sau, ta mới từ từ tỉnh lại.

 

Ta không khỏi cảm thán:

Mạng ta… quả thật lớn.

 

15

 

Vết thương không may nhiễm trùng, ta sốt cao mấy ngày liền, ăn uống chẳng vào.

 

Dù bụng đói cồn cào, nhưng một miếng cũng không nuốt nổi.

 

Ta ôm cái bụng rỗng, lê cái chân đau, nằm bẹp trên giường, hoài nghi nhân sinh.

 

Tề Nguyên bước vào.

 

Ta mắt nhìn trân trân, giọng yếu ớt:

 

“Đừng mang cơm tới nữa, ta không ăn nổi.”

 

Hắn như làm trò ảo thuật, lấy ra một hũ mứt trái cây ngâm đường, còn có ba quả ô mai:

 

“Vậy thử món này xem?”

 

Ta ngạc nhiên bật dậy ngồi:

 

“Con lấy đâu ra tiền?”

 

Trước hết, cả hai chúng ta đều nghèo đến mức đinh cũng không có mà gõ.

 

Thứ hai, ngôi chùa này vốn dĩ hương khói đã thưa thớt, nay lại còn cưu mang thêm hai kẻ ăn nhờ ở đậu như bọn ta, tình hình lại càng khó khăn chồng chất.

 

Hắn đáp:

 

“Vài hôm nay, mỗi khi người ngủ, ta lại lên núi đốn củi. Gom được chút tiền. Hôm nay chùa có người xuống núi mua đồ, ta nhờ họ mang giúp.”

 

Ta trơ mắt chớp chớp.

 

Ngày xưa ở trong cung, sống quen cảnh châu báu đầy người, nên chẳng bao giờ cảm thấy mứt ngâm đường là thứ gì hiếm lạ.

 

Nhưng giờ đây, lại thấy… xa xỉ vô cùng.

 

Hắn nhẹ nhàng véo má ta một cái:

 

“Người bệnh miệng đắng, ăn chút ngọt sẽ dễ chịu hơn.”

 



 

Trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.

 

Có lẽ là bởi người khi mang bệnh thường trở nên yếu mềm, nên dễ sinh cảm giác ỷ lại với kẻ ở cạnh bên trong những lúc thế này.

 

15

 

Sau khi dưỡng thương ổn định, chúng ta rời khỏi chùa, chuẩn bị lên đường hồi kinh.