Trong tay Tề Nguyên còn một lá bài tẩy cuối cùng —
Ngọc quyết mà tiên đế lưu lại, có thể điều động mười vạn cấm quân kinh thành.
Chuyện này, có lẽ ngay cả Hoàng đế hiện tại cũng không hề hay biết.
Tiên đế rất mực yêu thương hắn, tự tay phong làm Hoàng thái tôn. Cũng vì thế, Hoàng đế mới nhờ phúc của con mà được lập làm Thái tử năm đó.
Ngọc quyết là vật tiên đế trao lại cho hắn trước lúc băng hà, chỉ cho dùng vào thời khắc cuối cùng khi lâm vào cảnh tuyệt địa.
Mà hiện tại…
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa… tất cả đều đã đủ.
Chỉ còn thiếu một ngòi lửa — để thiêu rụi toàn bộ hỗn loạn.
Hoàng đế băng hà. Các vương nổi loạn.
Đã đến lúc ra tay.
Trời vừa rạng sáng, chúng ta đang chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi lên đường.
Hắn ngẩng đầu nhìn tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời, còn ta thì giúp hắn mặc vào bộ giáp vàng vảy lạnh như băng.
Khi bàn tay chạm đến lớp giáp cứng rắn lạnh buốt ấy, ta bỗng chẳng hiểu vì sao lại thốt lên một câu:
“Con… sẽ trở về chứ?”
Lần xuất chinh này hiểm họa trùng trùng, mười vạn binh mã xuất trận, chẳng ai biết có bao người có thể sống sót quay về.
Hắn trầm mặc chốc lát,
“Sẽ về.”
Nghìn vạn tạp niệm ào đến trong đầu, ta bỗng cảm thấy sống mũi cay xè, liền quay lưng, âm thầm lau nước mắt.
“Nếu… nếu con không về…”
Ta còn có thể dùng lý do gì để nói ra những lời ấy đây?
Ta đã động lòng — với một người tuyệt đối không nên yêu.
Ta tội nghiệt sâu nặng.
Hắn từ phía sau ôm lấy ta.
Tấm váy mỏng mềm mại cọ vào giáp sắt lạnh lẽo vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
“Đừng khóc nữa.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ta sẽ quay về.”
18
Chiến hỏa thiêu đốt suốt mấy ngày đêm.
Khi gặp lại, hắn đã không còn như xưa nữa.
Mũ miện mười hai chuỗi ngọc, thân khoác long bào đen tuyền, vạt áo màu đỏ sẫm.
Không cần hỏi, trận chiến ấy — hắn thắng rồi.
Hắn đã trở thành thiên tử chí tôn.
Hắn vươn tay về phía ta:
"Nguyệt Dao, ta đến đón nàng hồi cung."
Ta lại khẽ lùi về sau.
"Bệ hạ muốn thần thiếp trở về… với thân phận gì? Là Hoàng thái hậu sao?"
Hắn trầm ngâm một lát, chỉ “Ừm” một tiếng đầy nặng nề.
Một lúc sau, lại buông một câu nước đôi:
"Phải xem nàng muốn thế nào."
Ta lắc đầu.
Không được.
Thẩm gia mưu nghịch, ta sao có thể vô can, vẫn bình yên vô sự ngồi yên ở vị trí kia?
Hơn nữa — ta không cam lòng.
Không cam lòng cả đời chỉ có thể ở bên hắn với danh phận dưỡng mẫu, nhìn hắn sau này phi tần vây quanh, con cái đầy nhà… tận hưởng vinh hoa lộng lẫy mà ta chỉ đứng nhìn từ nơi gần trong gang tấc, nhưng lại xa tựa chân trời.
Ta cười khổ.
Thật xin lỗi, ta không nên có những tâm niệm không nên có.
"Vậy nàng muốn thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghiêng đầu, tránh ánh mắt đầy hy vọng của hắn.
"Ta muốn rời khỏi nơi này."
Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y ta, nắm rất chặt, nhưng chỉ trong chốc lát lại lặng lẽ buông ra.
"Nàng… không cần ta nữa rồi."
Giọng nói ấy chất chứa quá nhiều cảm xúc mãnh liệt, khiến người nghe cũng không nỡ.
"Ta chỉ là… ừm…"
Ta ngập ngừng một hồi, chỉ đành nhẹ nhàng nói:
"Cách này… là tốt nhất cho cả hai ta."
Hắn trầm mặc hồi lâu:
"Nàng định đi đâu?"
"Giang Nam. Về tìm mẫu thân của ta."
Mẫu thân ta, họ Chúc, sinh ra trong một gia đình thương nhân ở Giang Nam.
Năm xưa bị phụ thân ta hưu bỏ, bà quay về nhà mẹ, tiếp tục buôn bán làm ăn.
Hắn vài lần muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài:
"Được… ta tôn trọng quyết định của nàng."
"Nàng cần gì cứ nói, ta sẽ bảo người chuẩn bị."
"Ta muốn sống với một thân phận mới. Mang họ mẹ, cắt đứt quan hệ với Thẩm gia."
Phụ thân quyền khuynh triều dã, muội muội kiêu căng ngang ngược, bọn họ từng lần từng lần một vứt bỏ ta, đẩy ta vào vực sâu.
Lòng ta nghẹn đắng.
"Không phải ta bất hiếu phụ nghĩa — mà là chính bọn họ đã không cần ta trước."
Hắn xoa đầu ta, giọng trầm ấm an ủi:
"Không phải lỗi của nàng."
Ta trở về Giang Nam.
Nhiều năm không gặp, mẫu thân đã chuẩn bị sẵn một phần lễ vật lớn cho ta:
"Nào, con muốn chọn cái nào thì chọn."
Bà bưng đến trước mặt ta một chiếc hộp gỗ, bên trong đầy ắp giấy tờ nhà đất.
Mà lại toàn là đất nằm ngay tại khu phố trung tâm.
Ta sững người.
"Nhà mình… giàu đến thế sao?"
Mẫu thân cười khà khà:
"Con à, nhà ngoại con tuy không có quyền thế, nhưng mà…"
Bà vừa bóc hạt dưa, vừa cười nói “chúng ta có tiền!”
Ngoại tổ phụ ta vốn là thương nhân xứ Huệ Châu, độc quyền mua bán trà và tơ lụa cả vùng.
"Năm đó cha con chỉ là một thư sinh nghèo rớt mồng tơi, vào kinh thi cử còn là mẹ bỏ tiền cho hắn đi đường."
Mẫu thân vừa ăn hạt dưa, vừa mắng:
"Hắn thi đậu vào Hàn Lâm viện thì lập tức xem thường ta là nữ nhi nhà buôn, nhưng vẫn muốn bám váy, lấy của hồi môn của ta đi kết giao quan hệ… Phì! Ta nào chịu được cái cảnh đó, lập tức đá hắn ra khỏi cửa!"
"Hắn mất mặt, giận quá hoá cuồng, liền viết hưu thư đuổi ta đi…"
Mắng xong, bà nhìn ta một cái:
"Ấy kìa, sao con không ăn hạt dưa? Mới rang xong đấy, thơm lắm!"
Ta vẫn đang ngẩn ngơ trong cơn chấn động.
Cái này… hoàn toàn không giống những gì ta từng tưởng tượng!
22
Ta tiếp quản một tiệm vải lụa.
Trong lòng nhiệt huyết sục sôi, định bụng phải ra tay tạo dựng cơ nghiệp, làm nên trò trống.
Nhưng rất xin lỗi...
Ta thật sự… không có chút thiên phú nào trong việc buôn bán.
Một hồi thao tác khí thế bừng bừng, mở sổ sách ra xem — lỗ mất hai vạn năm.