Lúc này, ai ai cũng tin rằng Thái tử và Hoàng hậu đã rơi xuống vực bỏ mạng trong chuyến đi săn.
Kinh thành gần như sắp bị lật tung.
Hoàng đế trọng bệnh, quần thần ngoài đau buồn còn cấp tốc bàn luận về việc lập Thái tử mới để ổn định cục diện.
Ba kẻ tranh ngôi gay gắt nhất là: Dục Vương (con của Thục phi), Thụy Vương (con của Hiền phi), và Tấn Vương (con của Thần phi).
Mắt thấy long thể của Hoàng đế đã gần kề tận số, các thế lực trong triều đã mài d.a.o sẵn sàng, chỉ chờ mở màn c.h.é.m giết.
Bọn họ e ngại ta và Tề Nguyên vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, có thể đang ẩn nấp trong bóng tối quan sát, chờ thời cơ quay về phản công quét sạch, nên đã cử người ngày đêm canh giữ cổng thành nghiêm ngặt.
Dù là ra hay vào thành, đều phải dừng lại để binh lính tra xét kỹ lưỡng mới được thông qua.
Để có thể lẻn vào thành, hắn đề nghị:
“Chúng ta cải trang thành vợ chồng ăn mày.”
Khoan đã — vợ chồng?
Hắn liếc ta, như thể chẳng hiểu ta đang nghĩ gì:
“Chỉ là diễn kịch thôi.”
“Ồ ồ ồ…”
Ta nghĩ nhiều rồi.
Ta chưa từng trong đời nhếch nhác đến mức này—
Tóc tai bù xù như tổ quạ, mặt mũi đen nhẻm như than, quần áo thì bụi dày thành lớp, lắc người hai cái là bụi bay mù trời khiến ai cũng muốn hắt xì, cuối cùng còn vẽ thêm một nốt ruồi to tướng như bà mối lên mặt, nhìn chẳng khác gì người trong kịch rối.
Nhìn sang Tề Nguyên —
Hắn đúng là dám làm thật.
Bình thường mắc chứng sạch sẽ, chỉ một hạt bụi trên áo cũng khiến hắn chau mày phủi mãi không thôi.
Vậy mà giờ để hắn bôi đầy cá thối ruột heo, lăn vài vòng trong chuồng lợn, lại còn dán mụn nhọt mưng mủ giả khắp mặt, hắn cũng không hé miệng than một câu.
Thật đúng là có thể co, cũng có thể duỗi.
Ta đẩy xe kéo, Tề Nguyên nằm ngửa trên đó rên hừ hừ như sắp lìa đời.
Hai kẻ ăn mày hôi hám lảo đảo đi đến cổng thành.
Khi quan binh tiến lại, ta lập tức nhào lên người hắn, khóc gào thảm thiết:
“Ông trời ơi, mở mắt ra mà xem đi! Tội nghiệp cho tướng công của ta—”
Hắn run rẩy chìa tay ra:
“Nương tử, khiến nàng phải khổ theo ta rồi…”
Ta nhập vai hết sức:
“Không! Tướng công! Đừng chết! Chúng ta sắp tìm được đại phu rồi!”
“Nương tử…”
“Tướng công!”
Quan binh từ xa đã bịt mũi, vẻ mặt chán ghét như đuổi ruồi:
“Đi đi đi! Cút nhanh lên—”
Thế là, cứ thế mà thuận lợi lọt vào thành.
Đến chính ngọ, chuyện ăn uống bắt đầu phải tính đến.
Tề Nguyên nghe bụng ta réo liên hồi, liền hỏi:
“Đói rồi à? Đi thôi, ăn cơm nào.”
“Thôi đi, cả hai ta đến một xu dính túi cũng không có. Khắp nơi đều có người truy bắt, con bảo đi đâu mà ăn?”
“Ta biết một nơi, có thể ăn no nghỉ ngơi, không sợ bị phát hiện, lại chẳng tốn tiền. Muốn đi không?”
Mắt ta sáng rỡ:
“Đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy mà hắn xoay người dẫn ta đến… kỹ viện.
Ta không khỏi thầm phỉ nhổ — nhà ai đàng hoàng lại chọn nơi này để ăn cơm?
Hắn dẫn ta đi qua một cửa ngách, rồi tránh né đám người một cách thành thạo, tiến thẳng lên căn phòng tầng cao nhất.
Đây là một gian phòng vô cùng xa hoa, bài trí diễm lệ, lộng lẫy đến mức không giống nơi ăn cơm chút nào.
Hắn dẫn ta đi sâu vào trong:
“Bên trong có suối nước nóng, người vào rửa ráy đi. Lát nữa ta gọi người mang y phục mới đến.”
Ta nhướng mày trêu chọc:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Rành đường ghê nhỉ? Con đến đây nhiều lần lắm hả?”
“Nghĩ gì thế hả?”
Hắn bật tay búng vào trán ta một cái.
“Chỗ này là của Hoàng cô mẫu ta mở, ta đương nhiên biết.”
Ta xoa trán, ngượng ngùng cười:
“Chả trách…”
Cô mẫu trong miệng Tề Nguyên — chính là Trường công chúa Khánh Dương lừng lẫy.
Mà vị công chúa này… tuyệt đối không phải người tầm thường.
Thứ nhất, bà không tham gia chính sự, chỉ hướng tâm vào kiếm tiền.
Thứ hai, tính tình chanh chua cay nghiệt, các hoàng tử trong cung từ nhỏ đã bị bà mắng cho sợ xanh mặt, chỉ vì bà ghét trẻ con.
Ngoài ra, bà còn từng tuyên thệ đời này tuyệt đối không sinh con.
Ấy vậy mà, sau đó phát hiện phò mã chỉ ngoài mặt nghe lời, sau lưng lại lén lút qua lại với nữ nhân khác, còn sinh cả con riêng, bà lập tức nổi cơn thịnh nộ, mở ngay kỹ viện này, rồi quay đầu trói phò mã nhốt luôn vào trong.
Với vị công chúa có bản lĩnh và khí phách như vậy, dù là Dục Vương, Thụy Vương hay Tấn Vương, cho dù có gan tạo phản giữa kinh thành, huyết chiến tranh ngôi, xới tung long sàng của phụ hoàng lên, thì cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không dám gây chuyện trên địa bàn của bà.
17
Ta uể oải ngâm mình trong suối nước nóng.
Nước chảy róc rách, hơi nước lượn lờ, cả người như được buông lỏng, thư thái đến tột cùng.
Bên ngoài vang lên giọng mắng chửi chói tai của Trường công chúa:
“Tên tiểu súc sinh kia, còn muốn ăn chực uống chùa ở chỗ ta? Không có cửa! Đưa tiền đây!”
Tề Nguyên giọng khép nép:
“Cô cô cứ ghi sổ trước đi, ghi sổ trước đi, sau này con nhất định báo đáp gấp đôi.”
“Ba lần lãi!”
“Được được được…”
Giọng Trường công chúa đột ngột cao vút lên tám bậc:
“Ngươi… có sở thích mặc nữ trang à?!”
“Cô cô, làm ơn đừng nói to như thế có được không…”
Khi ta thay đồ bước ra, bàn ăn đã bày đầy các món tinh xảo.
Tề Nguyên vừa ăn vừa đắc ý nói:
“Phong phú chưa? Đây là cô cô khoản đãi ta đấy. Ai bảo ta là đứa cháu bà ấy thương nhất.”
Ta nhấc đũa, không chút lưu tình đ.â.m thủng lời khoe khoang ấy:
“Nhưng ta nghe hết đoạn hai người nói chuyện rồi.”
“…”
Hắn nghẹn đến ho sặc sụa không ngừng.
Sau vài ngày nghỉ ngơi trong địa bàn của Trường công chúa, chúng ta bắt đầu chuẩn bị khẩn trương cho cuộc báo thù.