Mưu Kế Của Chim Hoàng Yến

Chương 4



Chu Sâm Phi bị tôi chọc cười, hôn lên trán tôi một cái:

"Ừ, em không phải thế thân.”

"Vậy em là gì của tôi?"

Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c tự hào: "Em là chim hoàng yến được anh Sâm cưng chiều nhất!"

Tôi đang làm nũng, anh ta không cười.

Anh ta cau mày hỏi: "Chuyện rơi xuống nước, em không có gì muốn nói với tôi sao?"

Tôi biết rõ sức sát thương của bạch nguyệt quang.

Vì vậy, khi không có bằng chứng, việc vu oan cho bạch nguyệt quang, anh ta không những sẽ không tin, mà còn sẽ sinh ra ác cảm với tôi.

"Tạm thời chưa có."

Vẻ dịu dàng trong mắt Chu Sâm Phi hoàn toàn biến mất, vẻ mặt đó như thể muốn bóp c.h.ế.t tôi.

Quả nhiên, làm tổn thương bảo bối của anh ta, anh ta liền không vui.

Tôi định an ủi anh ta trước, vuốt tóc mái, bày ra vẻ mặt quyến rũ c.h.ế.t người: "Anh Sâm, chuyện này em sẽ cho anh một lời giải thích sau, anh bớt giận mà."

Khặc khặc khặc.

Trương Quý Nhiễm chọc giận tôi, coi như đá phải tấm sắt rồi.

Nếu tôi không đuổi cô ta ra khỏi Thiều Quang Viện, tôi là chó!

"Tùy em."

Chu Sâm Phi hất tay áo bỏ đi.

Tôi đau dạ dày, ôm bụng nhăn nhó, đã nghĩ ra cách đối phó với Trương Quý Nhiễm rồi.

Chu Sâm Phi quay lại, mang theo thuốc dạ dày và một bát cháo kê.

Bệnh dạ dày của tôi là do lúc nhỏ bị đói mà ra.

Năm năm nay, ở bên cạnh Chu Sâm Phi sống trong nhung lụa, tôi rất ít khi bị đau dạ dày.

Vừa rồi tôi vẫn luôn nhịn, sao anh ta phát hiện ra tôi bị đau dạ dày nhỉ?

"Uống thuốc, rồi ăn cháo đi."

"Dạ."

Tôi cảm động hít hít mũi, kéo dây lưng của anh ta: "Chu Sâm Phi, em mặc kệ anh và cô ta có ân oán gì. Giới hạn của em là, anh chỉ được ngủ với em. Nếu để em phát hiện anh không giữ đạo đức đàn ông, em sẽ không cần anh nữa."

Làm chim hoàng yến không thể cứ mãi lấy lòng kim chủ, thỉnh thoảng phải thể hiện ra mặt mạnh mẽ, vậy mới quyến rũ.

Anh ta nhìn tôi thật lâu, ánh mắt rất sáng:

"Được."

Xem nào, phải nắm thóp được chứ.

6

Chu Sâm Phi đi làm.

Tôi bắt vài con rắn không độc, nhét vào gầm giường Trương Quý Nhiễm.

Lúc Trương Quý Nhiễm ngủ trưa, tôi ngồi xổm trước cửa phòng cô ta bóc hạt dưa.

"Á á á á á á!"

Tiếng hét của Trương Quý Nhiễm vang vọng khắp Thiều Quang Viện.

Tôi bước vào phòng cô ta.

Một con rắn hoa đang quấn chặt lấy bắp chân của Trương Quý Nhiễm, thè lưỡi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những con rắn khác đang ngoe nguẩy trên chăn của cô ta.

Cô ta sợ rắn đến mức tay chân luống cuống, gào khóc thảm thiết: "Bắt con rắn đi! Aaaaaaaaa! Thẩm Lê Sơ... Tôi không nên đẩy cô xuống hồ! Tôi biết lỗi rồi, xin cô bắt con rắn đi!"

Tôi lấy điện thoại ra: "Cô nói lại lần nữa, tôi ghi âm."

Trương Quý Nhiễm nước mắt nước mũi giàn giụa, người cứng đờ, lặp lại y hệt câu nói ban nãy.

Tôi mở miệng bao tải, nhanh nhẹn tóm từng con rắn nhét vào.

"Ồn ào cái gì thế?"

Trương Quý Nhiễm đúng là có hào quang nữ chính mà! Chu Sâm Phi giờ này lại về nhà.

Thấy anh ta, Trương Quý Nhiễm liền chạy đến, chân trần.

Cô ta mặc bộ đồ ngủ lụa, tóc dài bay phấp phới, trông cũng khá nên thơ.

Chu Sâm Phi tránh né cái ôm của cô ta.

Trương Quý Nhiễm nhào hụt, suýt nữa thì ngã sấp mặt.

Tôi lặng lẽ giấu bao tải ra sau lưng.

Không ngờ, lũ rắn này răng lợi hại thật, cắn thủng bao tải chui ra ngoài.

Một con rắn phóng lên, cắn một phát vào tay tôi.

Chu Sâm Phi lao tới, bóp chặt lấy con rắn ở chỗ hiểm, ném mạnh xuống đất.

Con rắn c.h.ế.t tươi.

"Quản gia, chuẩn bị xe!"

"Con rắn này không độc..."

"Câm miệng, không độc cũng phải đến bệnh viện, cho bác sĩ khám cái đầu em đấy!"

Hừ, bạch nguyệt quang của anh ta có sao đâu, cần gì phải nổi giận như vậy? Thật là.

Tôi tiếp tục gây chuyện, bật đoạn ghi âm lên.

"Anh Sâm, anh nghe thấy rồi đấy, ở bên hồ là cô ta đẩy em."

Trương Quý Nhiễm phản ứng rất nhanh, uất ức nói: "Em sợ rắn nhất... Cô ta dùng rắn ép cung. Những lời trong đoạn ghi âm đều không phải sự thật."

"Đủ rồi!"

Chu Sâm Phi mặt lạnh như tiền, sai người dọn dẹp lũ rắn, rồi nắm chặt lấy tay tôi: "Đây là cách em giải thích với tôi sao? Theo tôi năm năm rồi, sao vẫn không động não gì hết vậy?!"

Tôi hất tay anh ta ra:

"Em không thích chữ 'theo', anh đừng dùng thái độ bề trên với em!"

Bỗng nhiên, tôi thấy chán nản vô cùng.

Giờ tôi nhiều tiền thế này, ra ngoài người ta phải gọi tôi một tiếng sếp Thẩm, cần gì phải tranh giành đàn ông với một người phụ nữ khác?

Đá Chu Sâm Phi, tôi có thể bao nuôi tám anh chàng người mẫu.

Tôi giả vờ khóc lóc, diễn cảnh tình yêu đau khổ: "Chu Sâm Phi, em đã dùng năm năm cũng không thể khiến anh yêu em... Giờ bạch nguyệt quang của anh đã trở về, em sẽ không cản trở hai người nữa. Em mệt rồi, chia tay đi!"

Sắc mặt Chu Sâm Phi trở nên đáng sợ.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Anh ta giơ tay lên.

Tôi tưởng anh ta định đánh tôi, vội vàng ôm đầu.

Anh ta vác tôi lên vai, sải bước đi ra ngoài.

Về đến phòng ngủ, Chu Sâm Phi ném tôi lên giường.

"Ê ê ê, đừng xé quần áo của em... Cái váy Hermès mới mua của em!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com