Ta đại khái đoán được Tô Oánh sẽ làm gì.
Bởi vì đời trước, nàng ta cũng đã làm y hệt.
Đêm tân hôn kiếp trước, nàng ta mặc một bộ xiêm y mỏng như cánh ve, đôi mắt long lanh đẫm lệ, chặn đường Tiêu Duẫn ngay trước cửa tân phòng, tự nguyện hiến thân.
"Thiếp biết làm vậy là sai, nhưng thiếp ngưỡng mộ điện hạ đã lâu. Chỉ cần có thể được ở bên ngài, thiếp cam lòng làm thiếp, dù chỉ là một nha hoàn hầu hạ bên người cũng được..."
Thật ra nàng ta chẳng hề yêu Tiêu Duẫn. Chỉ đơn giản là thích giành đồ của ta mà thôi.
Kiếp trước, Tiêu Duẫn không cưỡng lại nổi sự mê hoặc ấy.
Ngay trong đêm tân hôn, hắn và nàng ta đã gian díu với nhau.
Sau này, hắn còn muốn hưu ta, nâng nàng ta lên làm chính phi.
Kiếp này, dù ta đã cố ý tránh né nàng ta, đổi sang một người khác để gả, nhưng nàng ta vẫn giở lại trò cũ, lần này là muốn bò lên giường của Tiêu Thuấn.
Khi nàng ta chặn Tiêu Thuấn lại, ta đang nấp sau hòn giả sơn gần đó.
Nhìn thấy nàng ta bước từng bước tiến về phía Tiêu Thuấn, đôi mắt long lanh ngập nước, cất giọng nghẹn ngào:
"Thiếp không cần danh phận, dù chỉ là thiếp, thậm chí chỉ được làm kẻ hầu người hạ, thiếp cũng nguyện ý..."
Không thể phủ nhận, Tô Oánh thật sự rất đẹp.
Nếu chỉ xét về nhan sắc, nàng ta chính là người nổi bật nhất nhà họ Tô.
Nhất là cái vẻ yếu đuối đáng thương này, đàn ông bình thường nhìn thấy, kiểu gì cũng mềm lòng.
Nhưng vấn đề là... Tiêu Thuấn có phải đàn ông bình thường không?
Chàng chính là người mà ta đã tốn công chọn lựa kỹ càng, là kẻ ít có khả năng trúng mỹ nhân kế nhất trong cả Đại Lương này.
Tiêu Thuấn – Lục hoàng tử đương triều.
Cũng là người duy nhất trong số các hoàng tử được phong làm thân vương.
Người trong thiên hạ đồn rằng chàng tính khí thất thường, bạo ngược tàn nhẫn, mặt mũi như La Sát, không gần nữ sắc.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Thậm chí, chàng từng tự tay đánh tàn phế một cung nữ dám leo lên giường mình.
Dĩ nhiên, tin đồn thì chẳng đáng tin cho lắm.
Nhưng... triều đình không một ai dám gả con gái cho chàng.
Còn ta, ta là người duy nhất tìm đủ mọi cách để gả cho chàng.
Không vì gì khác, chỉ vì cái tin đồn "đánh cung nữ đến tàn phế" kia.
Lúc Tô Oánh bày tỏ "chân tình" với Tiêu Thuấn, ta đang núp sau hòn giả sơn, tay bóc hạt dưa ăn, vừa nhai vừa thì thầm hỏi Thúy Bình phía sau:
"Ngươi đoán xem, Tô Oánh đấu với Tiêu Thuấn, ai sẽ thắng?"
Ta thuần túy chỉ đến để xem kịch vui.
Một màn kịch miễn phí thế này, không phải lúc nào cũng có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thúy Bình không đáp, chỉ im lặng dúi thêm một nắm hạt dưa vào tay ta, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Dù gì đó cũng là cô gia, tiểu thư đúng là rộng lượng thật..."
Rộng lượng cái gì chứ?
Nếu Tô Oánh bị Tiêu Thuấn chỉnh cho mất mặt, đương nhiên ta vui mừng hết sức.
Còn nếu nàng ta thành công, ta cũng không ngại làm người cầm gậy chia rẽ uyên ương.
Dù gì ta đang đứng ngay đây, chẳng lẽ lại ngu xuẩn như kiếp trước, chờ đến hôm sau bọn họ một đêm mất hồn xong, ta còn vì danh tiếng nhà họ Tô mà quỳ xuống xin cho nàng ta cái danh trắc phi?
Tất nhiên, ta không thể ngu ngốc đến thế.
Ta tin vào ánh mắt chọn người của mình.
Vì vậy, ta hạ giọng nói tiếp:
"Đặt cược hai lượng bạc, ta cá Tiêu Thuấn không mắc bẫy."
Thúy Bình hiển nhiên không có hứng thú với chuyện này, không muốn cá cược với ta.
Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, ta vẫn tự đặt cược với chính mình.
Ta đã quyết định, nếu Tô Oánh vẫn có thể thành công giống như kiếp trước, ngày mai ta sẽ lập tức xin Hoàng Thượng cho hòa ly, nhường danh hiệu chính phi cho nàng ta, tìm một nơi yên tĩnh sống nốt quãng đời còn lại.
Còn nếu Tiêu Thuấn không bị Tô Oánh dụ dỗ, ta sẽ nhân cơ hội này, ‘thanh toán’ hết những ấm ức mà mình từng chịu ở kiếp trước.
Nghĩ vậy, ta càng thêm thích thú, ánh mắt dán chặt vào hai người đang đứng ở ven hồ.
Không thể không thừa nhận, lời đồn đúng là mấy lời phiến diện.
Tiêu Thuấn quả thực rất đẹp.
Có lẽ do thừa hưởng dòng m-áu Tây Vực từ mẫu phi, nên nét mặt của chàng thâm thúy hơn hẳn nam tử Đại Lương.
Chàng khoác trên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm, dưới ánh trăng mờ ảo, trông chẳng khác nào là tiên nhân hạ phàm.
Từ xa, ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của chàng.
Chỉ thấy ánh mắt chàng dán chặt vào Tô Oánh.
Mà Tô Oánh cũng hiện rõ vẻ vui mừng, miệng liên tục thổ lộ tình ý, chầm chậm tiến sát lại gần chàng.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, gần như sắp dán vào nhau rồi.
Thúy Bình ở phía sau không nhịn được, nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở:
"Tiểu thư, e là người sắp thua rồi."
Ta lại chẳng vội chút nào, quay đầu ra hiệu với nàng ấy.
"Gấp gì chứ, vẫn còn một chút khoảng cách mà? Vẫn chưa hôn nhau đâu."
Lời vừa dứt, bỗng nhiên vang lên một tiếng "bùm" thật lớn.
Ngay sau đó là một tiếng thét chấn động đất trời: "Ma a a a a a a a!!!"