Nhìn thấy Tiêu Thuấn nhảy loạn khắp hậu viện, còn Tô Oánh thì đang vật lộn dưới hồ nước, ta hơi sững sờ, quay sang hỏi Thúy Bình.
"Ta đã bỏ lỡ điều gì à?"
Thúy Bình mặt không cảm xúc:
"À, người đã bỏ lỡ cảnh cô gia đá Nhị tiểu thư xuống hồ rồi."
Tiếng la hét của Tiêu Thuấn quá lớn, chẳng mấy chốc đã thu hút cả một đám hạ nhân chạy đến.
Người đông quá, chỗ ta đứng cũng không giấu được nữa.
Ngay cả Tiêu Thuấn cũng nhìn thấy ta, chàng lập tức lao tới như nhìn thấy vị cứu tinh.
Sau đó Tiêu Thuấn ôm chầm lấy cổ ta, bắt đầu gào khóc:
"Nhanh nhanh nhanh! Có ma! Một con ma nữ trông rất giống nàng!!"
Ta: …
Có gì đó sai sai so với tưởng tượng của ta thì phải?
Bị chàng siết đến mức khó thở, ta vỗ nhẹ vào tay chàng, mãi sau đó chàng mới hiểu ý mà buông ra.
Nhưng dù có buông, Tiêu Thuấn vẫn nắm chặt lấy tay ta không dám rời.
Chàng chắc là sợ thật rồi, đến mức môi tái nhợt, giọng nói vô cùng đáng thương:
"Ta sợ lắm…"
Ta: …
Cảm giác này càng ngày càng khác xa với tưởng tượng về Tiêu Thuấn trong đầu ta.
Cái vẻ mặt tội nghiệp kia, y hệt con ch.ó vàng mà ta nuôi hồi bé — hễ gặp chuyện là co rúm lại nấp bên chân ta.
Không nhịn được, ta bèn vươn tay ra, xoa đầu an ủi:
"Yên tâm đi, không phải ma đâu, là muội muội cùng cha khác mẹ của ta thôi."
Mãi đến khi Thúy Bình ghé sát vào tai ta nhắc nhở, ta mới hoàn hồn.
Chẳng qua ta đã tỉnh táo rồi, nhưng Tiêu Thuấn thì vẫn chưa.
Chàng cứ đắm chìm mãi trong câu nói của ta, rồi mở to mắt hỏi lại:
"Muội muội của nàng ấy hả?"
Khi nói, chàng hơi trợn mắt, đôi mày đẹp cau lại, khiến ta không nhịn được mà cảm thán: Nếu không phải vì những tin đồn kia, e rằng chàng đã là người tình trong mộng của tất cả tiểu thư kinh thành rồi.
Nhưng đáng tiếc, miệng của chàng lại không nói được mấy lời ‘đẹp đẽ’ giống như khuôn mặt ‘hoa nhường nguyệt thẹn’ kia.
Quả nhiên, ngay khi ta vừa cảm thán xong, chàng lập tức không làm ta thất vọng mà nhảy dựng lên, chỉ tay vào Tô Oánh dưới hồ rồi mắng to:
"Ông nội ngươi đó! Giữa đêm khuya khoắt lại đi giả thần giả quỷ, chán sống rồi đúng không?!"
Mắng xong, chàng lại quay sang nhìn ta, tội nghiệp hỏi:
"Đầu óc nàng ta có vấn đề à?"
Nhìn đám hạ nhân trong vương phủ chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên với cảnh tượng này, cuối cùng ta cũng hiểu ra những tin đồn về Tiêu Thuấn từ đâu mà có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ là trong lúc ta còn đang kinh ngạc, đám hạ nhân đã vớt Tô Oánh từ dưới hồ lên.
Quản gia trong phủ còn tốt bụng đến mức đưa cho nàng ta một cái chăn.
Có vẻ Tiêu Thuấn vẫn chưa nguôi giận, chàng còn gào lên đòi giếc Tô Oánh.
Cũng may là quản gia đã vội vàng lên tiếng khuyên nhủ:
"Vương Gia, hôm nay là đại hôn của ngài và Vương Phi, không thích hợp để thấy m-áu đâu ạ."
Câu này giống như một tấm bùa định thân, khiến Tiêu Thuấn lập tức cứng đờ cả người, thậm chí còn nghẹn lại một nửa câu mắng đang dở.
Chàng đờ ra một lúc, rồi quay lại nhìn ta, ngơ ngác hỏi:
"Thật sao?"
Ta gật đầu:
"Chắc là vậy."
Chàng lập tức xẹp xuống như quả bóng xì hơi, vẻ mặt vừa uất ức vừa khó chịu.
Mãi một lúc sau chàng mới nhăn mày, bực bội phất tay:
"Mau lôi cái thứ chướng mắt này đi đi!"
Cái thứ chướng mắt sao?
Ta nhìn sang Tô Oánh đang cuộn tròn trong chăn.
Ừm, hình dung của phu quân ta đúng là không hề sai một chút nào, cái con người này quả thật là vô cùng chướng mắt.
…
Ta tất nhiên không cho người đưa Tô Oánh về, mà sai người đến Tô phủ gọi người tới đón.
Nửa đêm nửa hôm, một cô nương chưa xuất giá mà quần áo xộc xệch, lại bị xe ngựa của vương phủ đưa về, sáng mai không biết thiên hạ sẽ bàn tán ra sao.
Biết đâu đen lại thành trắng, trắng lại thành đen, còn giúp Tô Oánh đạt được mục đích của nàng ta ấy chứ.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tô Thừa Vận và Thích thị đến thì trời cũng đã khuya, lúc ấy Tô Oánh vẫn đang khóc, chỉ là đã đổi địa điểm từ hậu viện ra tiền sảnh.
Từ phía xa đã nhìn thấy con gái đang quỳ ở dưới đất, Thích thị liền bắt đầu lau nước mắt.
Tô Thừa Vận thì trầm ổn hơn, nhìn Tô Oánh một cái, nhưng không hề hỏi nàng ta, mà quay sang hỏi ta:
"Chuyện này là sao?"
Ta còn chưa kịp lên tiếng, Tô Oánh đã mở miệng trước.
Nàng ta kéo tay áo của Tô Thừa Vận, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt:
"Đều là con sai, không trách Vương Gia được. Phụ thân, người đừng hỏi nữa, chúng ta về nhà đi được không…?"
Nói xong, nàng ta còn rơm rớm nước mắt liếc nhìn Tiêu Thuấn một cái, sau đó lại lập tức cúi đầu, như thể một cô nương đáng thương vừa bị làm nhục, nhưng vẫn muốn giữ thể diện cho kẻ đã hại mình.
Nhìn dáng vẻ kia, Thích thị sao có thể nhịn được?
Bà ta cũng là một người thông minh, không dám chỉ trích Tiêu Thuấn, mà trực tiếp quay sang trách ta.
"Tô Thao, con là tỷ tỷ của Oánh nhi, sao có thể dung túng cho phu quân mình ức h.i.ế.p muội muội như thế?"
Tiêu Thuấn là người nóng nảy, chưa nghe hết câu đã giận dữ đập bàn, chửi thẳng một tràng.