Mưu Lược Của Đích Nữ

Chương 14



Có lẽ do vẫn cảm thấy áy náy, giọng điệu của thiếu niên đầy hào sảng:

“Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn gì? Chỉ cần là thứ ta có thể mua được, ta chắc chắn sẽ mua tặng ngươi.”

Ta trầm tư trong chốc lát, rồi nói:

“Vậy huynh có thể tặng ta một vị phu quân không?”

Khi ấy, ta vẫn chưa thực sự hiểu rõ “phu quân” là gì.

Nhưng vẫn nghiêm túc giải thích khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của chàng:

“Mẫu thân ta nói, trên đời này thứ khó có được nhất chính là một vị phu quân tốt. Ta muốn một vị phu quân tốt, huynh có thể tặng cho ta không?”

Chàng dường như có chút khó xử, gãi đầu nói:

“Chuyện này e là không được…”

Nhưng khi thấy nét mặt thất vọng của ta, chàng lập tức đổi giọng:

“Nhưng mà, đợi sau này ngươi lớn lên, ngươi có thể gả cho ta. Ta nghĩ ta có thể trở thành một vị phu quân tốt.”

Có lẽ vì giọng nói của chàng quá chân thành, hoặc cũng có thể vì nụ cười của thiếu niên quá đỗi mê hoặc.

Ta gần như không cần suy nghĩ, liền đáp:

“Được!”

Đêm đó, thiếu niên đưa ta về cửa sau của Tô phủ.

Lúc chia tay, chàng dường như có nói gì đó, dặn ta phải nhớ kỹ lời chàng nói.

Nhưng khi ấy Thích thị đã đứng chờ ở cửa sau, vừa nhìn thấy ta liền mắng chửi om sòm.

Giọng bà ta quá lớn, đến mức lời của thiếu niên lúc đó, ta hoàn toàn không nghe rõ…

Cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Cuộc gặp gỡ tình cờ lúc nhỏ, và những lời nói còn chưa đến mức gọi là lời hẹn thề, thế nên ta chưa từng để tâm.

Theo năm tháng trưởng thành, ngay cả thiếu niên ta gặp đêm hôm ấy, ta cũng đã quên mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng không ngờ, chàng lại luôn ghi nhớ.

Khuôn mặt tủi thân của Tiêu Thuấn trước mắt dần trùng khớp với hình ảnh thiếu niên ở trong ký ức.

Ta không kìm được, lòng càng thêm mềm nhũn, sống mũi cũng cay cay.

Không muốn để chàng phát hiện ra sự khác thường, ta không đợi chàng phản ứng, chỉ lặng lẽ dịch vào trong giường, vỗ lên chỗ trống ở bên cạnh, ra hiệu:

“Chàng lên đi.”

Tiêu Thuấn có vẻ động lòng, nhưng vừa đi được hai bước lại dừng lại, biểu cảm do dự.

Ta cũng không khuyên, chỉ trực tiếp nằm xuống.

Qua thật lâu, cuối cùng ta mới cảm nhận được mặt giường bên cạnh hơi lún xuống.

Cảm giác được hơi ấm bên cạnh, cùng cơ thể của phu quân đang cố giữ khoảng cách nhưng vẫn có chút cứng nhắc, lòng ta càng mềm mại hơn.

Cuối cùng không nhịn được, ta xoay người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán chàng, rồi rúc vào lòng chàng.

“Xin lỗi.”

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Giọng ta rất nhẹ.

Là vì ta đã quên chàng.

Cũng vì ta chưa từng để tâm đến cảm xúc của chàng.

Chàng im lặng hồi lâu.

Đến khi ta tưởng chàng không nghe thấy, chàng đột nhiên siết chặt vòng tay ôm lấy ta.

Tiếp đó, là giọng điệu có phần bá đạo của chàng.

“Lần này ta tạm thời bỏ qua, nhưng không được có lần sau. Dù sao nàng đã gả cho ta, thì nàng chỉ có thể là của ta.”

Ta lại rúc sâu hơn vào lòng chàng, chậm rãi cong môi, gật đầu đáp:

“Được.”

- Hoàn -