Ta lần đầu tiên gặp phải tình huống này, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Mãi đến khi Tiêu Giác không chịu nổi nữa, vừa tức giận vừa châm chọc một câu:
"Nếu Lục đệ đã không thích Lục đệ muội, chi bằng để ta thay đệ xin mẫu hậu ban chỉ hòa ly?"
Sắc mặt Tiêu Thuấn cuối cùng cũng thay đổi.
Nửa đêm hôm ấy, chàng lặng lẽ lẻn vào phòng ta.
Chàng vào phòng nhưng cũng không hề lên tiếng, cứ như ma quỷ, trốn ở trong góc, trợn mắt nhìn ta.
Ta đang ngủ say, nhưng cảm giác sau lưng lạnh toát, liền giật mình mở mắt, suýt nữa đã bị dọa cho chếc khiếp.
Dù vậy, chàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhìn chằm chằm ta mà không nói một lời.
Gặp tình huống này, dù đã sống hai kiếp, ta vẫn cảm thấy bất lực không thôi, không nhịn được mà thở dài hỏi:
"Rốt cuộc chàng đang giận chuyện gì?"
Tiêu Thuấn cuối cùng cũng mở miệng.
"Nàng rõ ràng thích Tứ ca, tại sao vẫn gả cho ta?"
Ta hơi sững sờ, cũng không hiểu nổi.
"Ta khi nào có tình ý với Ung Vương điện hạ?"
"Nàng không thích huynh ấy, vậy tại sao lại giúp huynh ấy? Tại sao Thúy Bình truyền lời cũng là truyền cho huynh ấy trước, mà không phải là ta? Nàng có biết không, nếu ta đến muộn một bước, thì có lẽ ta đã không còn gặp được nàng nữa rồi!"
Rõ ràng là lời trách móc, nhưng khi thốt ra từ miệng chàng, lại mang theo vài phần tủi thân.
Không biết vì sao, trong đầu ta chợt hiện lên biểu cảm của chàng khi giương cung b.ắ.n tên ngày đó.
Khi ấy, có lẽ chàng thực sự muốn giếc chếc Tiêu Duẫn.
Đôi mắt đỏ ngầu, dáng vẻ tựa như La Sát đến từ địa ngục, quả thật không khác gì những lời đồn về sự khát m-áu và tàn nhẫn của chàng.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện, chỉ đơn thuần giống như chàng nói, dáng vẻ ấy xuất hiện là bởi vì chàng sợ rằng sẽ không thể gặp lại ta nữa — lòng ta liền trở nên mềm nhũn.
Khi mở miệng, ngay cả giọng nói của ta cũng vô thức dịu đi vài phần.
“Nếu ta thực sự có tình ý với Ung Vương, vậy thì tại sao ta lại gả cho chàng?”
Câu nói này đã khiến Tiêu Thuấn á khẩu.
Chàng hơi sững người, rồi lại hỏi ngược lại từ điểm xuất phát:
Tuyết Lạc Vô Ngấn
“Đúng vậy, rõ ràng ngay cả chuyện khi còn nhỏ nàng từng nói muốn gả cho ta cũng đã quên mất, vậy tại sao nàng vẫn gả cho ta chứ…”
“Đúng vậy, rõ ràng ta…”
Ta buột miệng nói được nửa câu, rồi mới giật mình nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ta không khỏi cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Lúc nhỏ ta đã nói vậy khi nào…”
Chưa nói dứt câu, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một số hình ảnh.
Ta sững người, dường như mơ hồ nhớ ra mình đã từng nói như thế.
Đó là vào năm ta 8 tuổi, đúng năm mà mẫu thân ta qua đời.
Năm ấy, sau khi bị Thích thị và Tô Oánh đuổi ra khỏi chính viện, ta đã dọn vào phòng chứa củi.
Từ đó về sau, dường như bọn họ đã quên mất sự tồn tại của ta. Đến cả đêm Giao thừa, cũng chẳng ai gọi ta để cùng ăn bữa cơm tất niên.
Có lẽ vì khung cảnh vui vẻ ấm áp ấy quá chói mắt, ta không muốn nhìn thấy, bèn lén lút nhét hai đồng tiền vào trong người, rời khỏi phủ.
Đêm ấy, chợ đêm trong kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Người rất đông, đông đến mức ta không nhận ra mình đã bị móc mất túi tiền.
Mãi cho đến khi ta đứng trước quầy hàng bán kẹo hồ lô, phát hiện hai đồng tiền duy nhất đã không cánh mà bay, ta mới nhận ra.
Những xâu kẹo hồ lô đỏ au, trông thật đẹp mắt.
Khi mẫu thân ta còn sống, người thường mua cho ta mấy xâu.
Lúc ấy, người hay dỗ dành ta ăn, nhưng ta lại không thích vị chua của quả sơn trà dưới lớp đường ngọt.
Thật ra, không mua được cũng chẳng sao, bởi vì ta cũng không thực sự muốn ăn.
Thế nhưng, ngay khi ta chuẩn bị xin lỗi chủ quán, giọng nói của thiếu niên bỗng vang lên bên cạnh.
“Ta thấy ngươi đứng ở đây rất lâu rồi, ngươi thích kẹo hồ lô sao?”
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên mặc y phục vô cùng hoa lệ đang đứng ở bên cạnh.
Mắt của chàng rất đẹp, đôi con ngươi màu mực còn ánh lên một tia xanh lam, không hề giống người Đại Lương một chút nào.
Ta không khỏi cảnh giác, chỉ ngẩn người nhìn chàng mà không nói gì.
Thấy ta không đáp, chàng tưởng ta chưa nghe rõ, bèn hỏi lại một lần nữa:
“Ngươi có thích không? Ta có thể tặng ngươi một xâu.”
Ta lắc đầu: “Mẫu thân ta thích.”
Chàng lại hỏi: “Vậy mẫu thân ngươi đâu?”
“Mẫu thân ta mất rồi…”
Sau khi ta nói xong câu này, thiếu niên rõ ràng sững sờ.
Chàng dường như nghĩ rằng mình đã chạm vào nỗi đau của ta, hồi lâu sau mới ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi…”
Khi ấy, có lẽ vì biểu cảm của chàng quá chân thành, ta bất giác hạ xuống sự phòng bị, khẽ lắc đầu:
“Không sao đâu.”