Gửi tin nhắn thoại này đi xong, tài khoản kia mãi mà không có động tĩnh gì, làm Lâm Tư Huyền nghi ngờ không biết có phải tín hiệu chập chờn không, xác nhận lại lần nữa thì rõ ràng hiển thị tin nhắn đã gửi đi thành công.
Không đợi Lâm Tư Huyền suy nghĩ đối phương đang làm gì, ngoài cửa phòng vang lên mấy tiếng kêu hối hả, đồ ăn cậu đặt đã tới. Lâm Tư Huyền chọn tới chọn lui, cuối cùng mua đại một phần bún chay. Vừa mở bao bì ra thì cơn thèm ăn đột nhiên biến đi đâu mất. Vì để sinh tồn, cậu miễn cưỡng ăn vài miếng.
Ăn đến miếng rau xanh thứ hai thì tài khoản kia trả lời: “Rồi sao nữa?”
Nhỏ này lại bắt chước phong cách cô gái lạnh lùng gì nữa đây.
Có lẽ Tô Hồng Đào thật sự quan tâm mình có lầm đường lạc lối hay không, nên cả dấu lượn sóng và biểu cảm mà cô thường dùng cũng bị lược bỏ.
Lâm Tư Huyền ngẫm nghĩ chốc lát rồi dùng ngôn từ uyển chuyển để miêu tả sự lựa chọn của mình: “Không phải ai mình cũng cho dẫn đi như cậu đâu.”
Ý cậu là chuyện ở quán bar năm xưa, Tô Hồng Đào là người thông minh, chắc chắn có thể hiểu ra.
Câu nói này đổi lại sự thinh lặng, bên kia biến mất tăm, không đưa ra bất kỳ động thái gì nữa.
Lâm Tư Huyền đoán cô xác nhận mình còn trong trắng xong thì đã yên tâm nên cũng không gửi tin nhắn làm phiền nữa.
Hai hôm nay rơi vào đúng dịp nghỉ lễ, vé tàu hỏa rất khó mua. Lâm Tư Huyền phải quay về Tích Quan trong hai ngày này nhưng chờ mãi mà vẫn không có vé. Cuối cùng, cậu quyết định đi đường vòng, đi tàu đến thành phố lân cận rồi lại bắt buýt về.
Tàu hỏa không được như tàu cao tốc, trong khoang tàu lúc nào cũng có tiếng ồn ào, đủ thứ mùi đồ ăn hỗn tạp cũng khiến cậu thấy khó chịu. Xe buýt nối chuyến cũng thế, đó là một chiếc xe chất chồng tuổi tác, chạy dềnh dàng, còn lắc lư qua lại, trong xe tràn ngập âm thanh nền từ những nền tảng video ngắn.
Nhưng trong môi trường ầm ĩ này, Lâm Tư Huyền thu mình trên ghế ngồi, trái lại có một cảm giác an yên thuộc về riêng cậu.
Nhưng sự an yên này hơi thái quá.
Nên khi xe đến trạm, nhìn thấy những người xung quanh ai nấy đều đeo balo lên, Lâm Tư Huyền cũng vội vàng xuống xe theo. Mãi cho đến khi khói ở đuôi xe tan biến hết, cậu mới chợt nhận ra vẫn chưa đến trạm cuối cùng, đây chỉ mới là điểm dừng đầu tiên mà thôi.
Lâm Tư Huyền ngó xung quanh, chỉ thấy có một cửa hàng dịch vụ viễn thông, bèn đi vào hỏi:
– Cho hỏi bình thường bao lâu mới có một chuyến xe buýt vậy ạ?
Chủ tiệm trả lời:
– Một ngày ba chuyến.
Lâm Tư Huyền ráng nhịn nỗi xót xa với đồng tiền, hỏi:
– Cho hỏi đi đến đâu thì bắt được xe taxi thế?
– Khó bắt lắm. – Chủ tiệm nói – Xe công nghệ lẫn xe truyền thống đều khó bắt. Cậu đi về phía Tây chừng một cây số thì có thể bắt được xe dù.
Bình thường xe dù lái nhanh như ma đuổi, rẽ cua cũng không giảm tốc, Lâm Tư Huyền vô cùng ám ảnh.
Thấy trời mây đen kéo mù mịt, cũng là điềm báo sắp có mưa, Lâm Tư Huyền đành phải chọn giải pháp thay thế:
– Vậy ở quanh đây có chỗ nào nghỉ chân được không? Tiệm net hay quán trà chẳng hạn?
– Không có đâu. – Chủ tiệm lắc đầu – Cậu không lên chùa thắp nhang thì xuống xe ở đây làm gì?
Bây giờ Lâm Tư Huyền mới ngộ ra, chùa Từ Hàng này chính là chỗ mà trước đó Tô Hồng Đào đã ghé qua. So với ngần ấy chùa chiền nổi tiếng trong nước thì chỗ này thực sự tồi tàn đến đáng thương, bức tường phía Tây bị sập một mảng mà vẫn chưa được tu sửa.
Cũng may là không bán vé vào cổng, nếu lát nữa mà trời có mưa thì cũng vào trú được. Thế là Lâm Tư Huyền không có chốn về đành phải đi vào chùa.
Sau khi lượn một vòng, cuối cùng cậu cũng đã biết nguyên nhân tại sao lời cầu khấn của mình không linh nghiệm rồi. Ở đây thờ Hòa Hợp nhị tiên và Địa Tạng Bồ Tát, còn mình thì cầu Quan Âm Bồ Tát như một lẽ đương nhiên, đến tên người ta còn gọi không đúng nữa, lấy đâu ra linh nghiệm. Những món đồ được bán trong chùa thì không phân loại, gì cũng bán, vòng hạt, tượng Phật, móc khóa. Lâm Tư Huyền nhìn thấy bùa cầu duyên mà Tô Hồng Đào từng mua cho mình, hôm nay thì có đủ cả bùa sự nghiệp và bùa cầu may.
Giá cả rất rẻ, Lâm Tư Huyền mua lại bùa cầu duyên kia, nghĩ một lúc lại mua thêm bùa cầu may cho Tô Hồng Đào.
Thanh toán xong, Lâm Tư Huyền chụp hình hai lá bùa lại, gửi vào tài khoản phụ của Tô Hồng Đào: “Mua cho cậu rồi đây, khỏi cảm ơn.”
Người thu tiền tưởng Lâm Tư Huyền là người theo đạo nên chỉ cậu vào trong chánh điện khấn. Lâm Tư Huyền không nỡ từ chối nên quỳ xuống đệm cói, nhưng trong lòng lại không nghĩ ra được câu từ khấn vái nào.
Số lần cậu đến chùa chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hồi nhỏ thì không thèm đến, cho rằng mọi chuyện là do mình; khi rơi vào bế tắc thì cũng có đến một, hai lần, cậu khấn rất đơn giản, lần đầu là cầu cho Lã Như Thanh sống thêm được ít bữa nữa, lần thứ hai là cầu cho mình trong những ngày tháng đó được sống nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn. Nhưng tất cả đều không linh nghiệm.
Lần thứ ba là bây giờ. Lâm Tư Huyền bắt chước người ta dập đầu, trong lòng cầu nguyện hết sức đơn giản: Làm ơn đừng có mưa.
Một tiếng sau, trời bắt đầu lất phất mưa.
Oái oăm hơn nữa là chùa này năm giờ đóng cửa, Lâm Tư Huyền bị đuổi ra ngoài. Đương lúc Lâm Tư Huyền không biết làm sao thì một chiếc Phaeton quen thuộc đột nhiên dừng lại trước mặt cậu. Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái là giám đốc Lý:
– Tiểu Lâm, cậu ở đây à?
Lâm Tư Huyền hỏi:
– Chú đi ngang đây ạ?
Giám đốc Lý gọi cậu lên xe:
– Về khách sạn đúng không? Tôi cho cậu quá giang.
Vừa bước lên xe thì mưa ngày một to hơn. Lâm Tư Huyền thật sự không biết nên đánh giá hôm nay là hên hay xui nữa.
– Mấy hôm trước không thấy cậu đâu. – Giám đốc Lý tán dóc với cậu – Đi đâu thế?
– Tôi về nghỉ ngơi. – Lâm Tư Huyền lược bỏ chuyện trước đó – Chú cũng đến đây thắp hương à?
– Không. – Giám đốc Lý nói – Tôi sang nhà máy bên cạnh mượn thiết bị, đúng lúc chạy tới đây.
Giám đốc Lý là kiểu tài xế mà Lâm Tư Huyền thích nhất, lái vừa chậm vừa vững, đến cả việc phanh xe cũng cực kỳ nhẹ nhàng, Lâm Tư Huyền bất giác ngáp mấy cái rồi. Nhưng tài xế này có một khuyết điểm, đó là thích “tám”.
– Lần trước cậu diễn 1-1 với Tiểu Tạ, tôi ở ngay bên cạnh. – Giám đốc Lý nói – Tuy cậu ít thoại nhưng đóng rất đạt, không giống dân nghiệp dư.
“Bị cho thôi học” khó nghe hơn là “không đi học”, vì thế sau này Lâm Tư Huyền viết CV đã xóa luôn hai, ba năm đó. Cậu cũng khách sáo đáp:
– Trước khi quay, đạo diễn Ninh đã giảng giải rất kĩ.
– Với điều kiện ngoại hình của cậu thì nên đi đóng những phim đường trường hoặc là phim văn nghệ tranh giải. – Giám đốc Lý liệt kê ra một số tác phẩm đã đoạt giải trong mấy năm gần đây – Chỉ là mấy năm nay ít tác phẩm hay quá.
Đây không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy lời miêu tả kiểu này, Lâm Tư Huyền biết đó chỉ là cách nói lịch sự mà thôi. Khi tán hươu tán vượn thì bàn về nghệ thuật và hiệu quả, khi xúc tiến dự án thì bàn đến quan hệ và trao đổi tài nguyên, chỉ có đạo diễn lớn mới dám dùng diễn viên ít tên tuổi, nhưng đa phần đều ưu ái những “tờ giấy trắng” trẻ tuổi hơn.
Nhưng lời hoa mỹ thì vẫn hơn là không có gì, Lâm Tư Huyền cảm ơn:
– Chú quá khen rồi.
Lâm Tư Huyền không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cậu liếc xem điện thoại, tấm ảnh trước đây gửi cho Tô Hồng Đào xem vẫn chưa được phản hồi. Lâm Tư Huyền đoán chị gái này ham mới mẻ được một đêm, giờ đã quên mất tài khoản phụ này rồi.
Còn ở trong xe thì giám đốc Lý đã “tinh ý” chuyển từ chủ đề Lâm Tư Huyền không muốn nói sang một chủ đề mà cậu càng không muốn nói hơn:
– Tiểu Lâm, cậu với biên kịch Trần dạo này qua lại thế nào rồi?
Lâm Tư Huyền nhìn gương chiếu hậu, phân tích xem những chiếc xe xung quanh có khả năng bám đuôi hay không.
Không biết sao mà xe nào cũng lái rất chuẩn mực, Lâm Tư Huyền đành trả lời:
– Cũng bình thường ạ, nói cũng khá nhiều.
Hùng hổ hăm dọa là nói, nói chuyện bừa bãi cũng là nói.
– Xem ra biên kịch Trần cũng kiên nhẫn với cậu nhỉ, họp với chúng tôi lúc nào cậu ấy cũng như người câm. – Nghe xong câu này, giám đốc Lý rất ưng ý, ông nói tiếp – Thế giờ hai cậu thân đến mức nào rồi? Có thể thám thính tình hình hộ tôi không?
Lâm Tư Huyền nói:
– Chú nói cụ thể xem là dự án nào ạ.
Phải biết nhu cầu chính xác thì cậu mới bịa ra một lý do chính xác để từ chối.
Giám đốc Lý nói:
– Còn dự án gì khác nữa đâu, là bộ “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” ấy, rốt cuộc cậu ấy có định cấp bản quyền không.
Cái tên này Lâm Tư Huyền đã từng nghe qua, không cần cậu phải cất công tra cứu, cứ lâu lâu là lại lướt thấy trên mạng xã hội, đó là một cuốn tiểu thuyết trung thiên mà Trần Ký đăng trên blog của mình. Lần đầu đăng tải là vào sáu năm trước, còn sớm hơn cả cuốn “Ao treo bóng ngược” đã giúp anh kiếm bộn tiền. Nhưng Trần Ký đăng một lần mấy chục chương rồi sau đó không còn đăng nữa, cốt truyện bị bỏ lửng giữa chừng. Đến nỗi mà sau khi anh nổi tiếng, rất nhiều độc giả đã “đào mộ” lại, vật vã cầu xin anh viết nốt. Không biết có phải do Trần Ký đọc được quá nhiều bình luận như vậy nên mềm lòng hay không mà hai năm trước đã viết nốt phần còn lại.
Từ lúc đó trở đi, “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” vẫn luôn được bàn tán rôm rả, sở dĩ nó chưa được xếp vào bảng xếp hạng doanh thu là vì Trần Ký không xuất bản cũng không cho phép chuyển thể. Vì là tác phẩm thời kỳ đầu nên công ty anh cũng không có quyền can thiệp. Nhưng người ta vẫn thường bảo, những phút lóe sáng ban đầu của những người có thiên phú là khoảnh khắc cảm động nhất. Trong hai năm qua, tác phẩm này vẫn giữ được độ hot, cứ thỉnh thoảng lại có tin vịt là ai đã lấy được bản quyền, ai sẽ đóng chính, nhưng mà mọi chuyện vẫn chẳng đâu vào đâu.
– Đây đâu phải chủ đề gì nhạy cảm đâu chú. – Lâm Tư Huyền hỏi giám đốc Lý – Sao chú không hỏi?
– Hỏi rồi chứ, hỏi tận mấy lần. – Giám đốc Lý bất đắc dĩ nói – Đầu năm ngoái có bữa tiệc kia, sếp tổng của Vân Giản uống say khướt, đưa ra một cái giá trên trời, cũng hứa hẹn sẽ tôn trọng mọi ý kiến của Trần Ký về việc sáng tác, chuyển thể, hậu kỳ, chế tác, diễn viên, nhưng nói đến thế mà cậu ấy vẫn chưa chịu đồng ý. Tôi bèn nghĩ không biết có phải cậu ấy còn gì băn khoăn không, nhưng cậu cũng biết tính cậu ấy rồi đấy, đã không muốn nói chuyện thì chẳng thèm tiếp lời. Thế nên tôi mới nghĩ nếu cậu thân thiết với cậu ấy thì xem có thể thám thính tình hình giúp tôi không.
Lâm Tư Huyền nghe hết tiền căn hậu quả, tiếc là không thể giúp được, nghĩ một lát rồi cậu nói:
– Được ạ, để hôm nào có cơ hội tôi sẽ hỏi thử.
Nói thì nói vậy chứ lòng cậu biết rõ, chuyện này cũng giống như cách mà người khác nói với Lâm Tư Huyền sẽ giới thiệu tài nguyên cho cậu vậy, tức là sẽ không có kết quả.
Rời đi mấy ngày, thị trấn nhỏ “gần đất xa trời” này chẳng có gì thay đổi, giữa mùa xuân vạn vật sinh sôi nảy nở mà trông chẳng có chút sinh khí nào.
Tàu xe nhọc mệt cả ngày, Lâm Tư Huyền không quan tâm chuyện gì khác, sau khi xác nhận xong lịch quay ngày mai thì nằm rạp xuống giường.
Vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Tuy 417 có cái tên không hay nhưng cửa sổ sáng rõ, Lâm Tư Huyền nhìn bóng trăng ngoài cửa sổ, ý thức chìm sâu trong hỗn mang tạp loạn, dường như mọi thứ đều quá xa tầm với.
Hôm sau, Lâm Tư Huyền dậy gội đầu, tóc tai lại dài ra, nhưng theo ý đạo diễn và phù hợp với trình tự quay phim nên không cần cắt. Nhưng chất tóc cậu vốn mềm mỏng, lúc sấy hơi vất một tí.
Cậu vừa sấy vừa nhận ra nhóm chat của bọn họ đã lâu không có tin nhắn gì, lâu đến nỗi mà cậu không tìm thấy cái nhóm này ở đâu nữa. Cuối cùng cậu đành phải tìm tên WeChat của Phù Mãn thì mới lòi ra một nhóm tên là “Một tuần điên rồ (4)”. (*)
(*) Số 4 nghĩa là có 4 thành viên
Cậu đang chuẩn bị gửi tin nhắn thì Phù Mãn và Tí Mỡ đã tới gõ cửa:
– Ăn cơm không? Đi cùng nào.
– Tô Hồng Đào đâu? – Lâm Tư Huyền vuốt sơ mái đầu nửa khô nửa ướt của mình – Hình như một, hai ngày nay nhỏ không trả lời tin nhắn.
– Bệnh rồi. – Phù Mãn trả lời súc tích – Ngộ độc thực phẩm.
– Anh Lâm, là em nông cạn, anh đúng là chuyên gia. – Tí Mỡ khóc không ra nước mắt – Nấm kia có độc thật.
Lâm Tư Huyền sửng sốt:
– Nấm?
– Không có gì đâu, chuyện là hôm qua nhỏ ăn phải nấm hỏng nên bị nôn mửa với tiêu chảy, sáng nay đã đỡ hơn nhiều rồi, không ảnh hưởng công việc. – Phù Mãn kể lại chi tiết – Nhỏ không ăn cơm nổi, nhưng nhỏ nói sẽ tới xem cảnh quay buổi chiều của chúng ta.
Theo kịch bản thì Lâm Tư Huyền còn cỡ ba cảnh quay nữa.
Cảnh buổi chiều là cảnh quay tập thể với khoảng 20 người, bối cảnh là ở hộp đêm, nam chính nảy ra xung đột với người khác, cuối cùng dẫn tới một trận ẩu đả. Thật ra Lâm Tư Huyền chỉ có hai câu thoại, nhưng cả quá trình bắt buộc phải thấy bóng dáng cậu.
– Biên kịch Trần lại tới theo dõi rồi. – Lâm Tư Huyền đang chơi trò “Rắn săn mồi” trên điện thoại thì nghe thấy thợ trang điểm nói – Bình thường anh ấy ru rú trong phòng suốt, tuần này hình như tôi gặp anh ấy được hai lần rồi.
– Tôi từng thấy ảnh bảy giờ sáng dậy chạy bộ. – Người bên cạnh tiếp lời – Vậy tin đồn kia có thật không? Chuyện ảnh với nam chính ấy.
– Có khả năng lắm, bữa có hai cảnh hành động mà, lúc giải lao anh ấy còn chặn Tiểu Tạ lại, thâm tình hỏi cậu ấy có bị làm sao không…
– Chị làm nghề trang điểm hơi phí đấy, chị đi tầm sư học viết kịch bản thì hợp hơn.
Lâm Tư Huyền nghe nhưng không ngẩng đầu lên, con rắn trong điện thoại lại ăn mất một quả nữa.
Tiếng nói cười bị dứt đứt bởi tiếng í éo của tiếng đàn piano. Đúng là “í éo”, vì diễn viên nhí đóng vai người chơi piano trong hộp đêm đang đánh lộn đánh lạo. Ngón tay nó gõ từa lưa trên phím đàn, nốt nào nghe cũng chói tai một cách độc đáo. Ninh Phái chỉ quay cảnh góc rộng, định khi làm hậu kỳ sẽ phối âm, bây giờ đang điều chỉnh góc độ.
– Ôi mẹ ơi. – Thợ trang điểm hết hứng tám chuyện – Nhức hết cả óc.
Cũng may tạp âm này không kéo dài quá lâu, sau khi thử góc độ xong thì đã ngừng lại.
Lâm Tư Huyền trang điểm xong thì vẫn phải ngồi đợi cả tiếng đồng hồ, việc quay phim mãi mà chưa bắt đầu. Cậu ngáp dài, hỏi:
– Giờ chúng ta đang đợi gì thế?
– Ánh sáng. – Thợ trang điểm giải đáp – Có người động vào giá đèn, giờ phải điều chỉnh lại từ đầu.
Quá trình điều chỉnh này hơi mất thời gian. Đầu xuân thời tiết hơi lạnh, Lâm Tư Huyền tìm Hồ Tiểu Lộ mượn chăn, vừa mới đắp lên thì lại nghe thấy tiếng đàn ngân vang.
Lần này là Tạ Lạc Duy đánh, nghe êm tai hơn nhiều. Tuy bài cậu ta đánh là bài “Twinkle Twinkle Little Star” cơ bản nhất nhưng ít ra vẫn đánh đúng nhịp. Có lẽ Ninh Phái sợ mọi người đợi ở đây đợi chán quá nên chỉ định cho cậu ta lên biểu diễn. Đánh được nửa chừng, cậu ta đứng dậy lè lưỡi:
– Tôi chỉ biết đánh nửa bài.
Dù như thế thì những người xung quanh vẫn lác đác vỗ tay cho cậu ta.
Ninh Phái hỏi:
– Còn ai biết chơi nữa không? Chơi thêm một bài nữa là ánh sáng xong xuôi đấy.
Lâm Tư Huyền nghe thế nhìn lên, thấy Tô Hồng Đào và Phù Mãn ngồi ở bên còn lại. Cậu đang định vẫy tay với họ thì nghe thấy giám đốc Lý nhắc đến tên mình:
– Tôi nhớ có ai… à Tiểu Lâm, trên hồ sơ có viết là biết đánh đàn.
Lâm Tư Huyền không ngờ giám đốc Lý sẽ nhắc tới chuyện này, cậu cũng không hề có ý định lên biểu diễn. Trong hồ sơ của cậu đúng là có ba từ này, nhưng cậu chỉ viết vì nghĩ là có thể đoàn phim nào đó sẽ có nhu cầu, nhưng thực tế là không ai quan tâm.
Cậu không giỏi biểu diễn đột xuất. Cậu chỉ giỏi dày công luyện tập rồi đánh một khúc nhạc hoàn hảo tại liên hoan văn nghệ, chứ không phải là giao nộp món hàng kém chất lượng của mình cho người ta bình phẩm.
Cậu nhìn thấy Tô Hồng Đào đang nói bằng khẩu hình miệng với mình, “Sonata”. Lâm Tư Huyền biết cô đang nói đến bài nhạc mà cậu đánh hồi liên hoan văn nghệ cấp ba.
Có lẽ mười năm trước thì cậu còn đồng ý, dù sao thì thời điểm đó cậu cũng đã quen với việc mình trở thành tâm điểm của sự chú ý. Nhưng bây giờ thì không, mấy năm nay số lần cậu sờ đến đàn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cây đàn cậu luyện tập lâu nhất thì được sang tay với giá 8000 tệ, bằng một phần mười giá gốc.
Cậu chưa kịp chuẩn bị, hơn nữa đã quen không chuẩn bị rồi.
– Tôi… – Năm thì mười họa mới có một lần Lâm Tư Huyền á khẩu. Cậu bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan, bây giờ mà nói không đánh được thì khác nào thừa nhận mình khai man lý lịch?
Khi đầu óc đang quá tải thì điện thoại bỗng rung lên hai tiếng.
Lâm Tư Huyền theo bản năng liếc màn hình, tài khoản phụ của Tô Hồng Đào gửi tới hai tin nhắn.
“Đa số những người ở đây đều không biết nhạc lý.”
“Tất cả những nốt cậu đánh sai đều là ngẫu hứng.”