Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 18: Hối hận



Không huy hoàng như ngày xưa, nhưng cũng không tệ như trong tưởng tượng.

Khi chính thức bước lên phía trước, ngồi trên ghế chơi đàn, Lâm Tư Huyền mới nhìn thấy ngón áp út của mình đang run lên trong vô thức. Cậu vốn tưởng mình đã quên đánh như thế nào rồi, nhưng ký ức cơ bắp do luyện tập thời gian dài khiến cậu chưa kịp suy nghĩ thì đã đặt ngón tay lên rồi.

Cậu nghe thấy mình đánh sai hai nốt, đột ngột ngân lên một thứ âm thanh không hài hòa cho lắm. Nhưng khi trái tim đang lỡ nhịp vì cái tay đánh sai nốt thì câu nói vừa nãy lại trở thành máy đếm nhịp, kéo mọi thứ về vị trí cũ – Không một ai để ý.

Bản Sonata vốn dĩ dài tận mười mấy phút, nhưng Lâm Tư Huyền chỉ đánh một đoạn nhỏ phần đầu, khi màn trình diễn chính thức kết thúc, cậu hẵng còn ngẩn ngơ.

Cậu nghe thấy cuộc đối thoại giữa giám đốc Lý và Ninh Phái:

– Đánh hay thế cơ à? Tôi tưởng anh chỉ kiếm đại một binh tôm tướng tép thôi chứ.

– Tôi nói rồi mà anh không tin, diễn viên bây giờ đa tài đa nghệ lắm…

Những khán giả nhiệt tình ban nãy cũng tặng cho cậu những tràng pháo tay, cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Hồng Đào cũng nằm trong số đó. Cô cười rất tươi, y như một người mẹ trẻ nhìn thấy con trai mình lên sân khấu biểu diễn ở trường mẫu giáo, còn “người bác” Phù Mãn già nua đứng bên cạnh thì đang cầm điện thoại quay phim. Còn biểu cảm của “thằng em họ” Tí Mỡ thì dễ đọc vị hơn nhiều, giờ phút này, Lâm Tư Huyền đã trở thành một nhân tài xuất chúng “trên thông y học, dưới tường nhạc lý” trong mắt nó. Đây không phải một màn biểu diễn hoành tráng và hoàn hảo, nhưng tất cả bọn họ đều rất hài lòng.

Tầm mắt của Lâm Tư Huyền di chuyển tới đó thì dừng, không tiếp tục nhìn những người khác nữa.

– Được rồi! – Ninh Phái nắm bắt thời gian rất chuẩn, quả nhiên chỉ sau một khúc nhạc là đèn đóm đã vào vị trí sẵn sàng.

– Bắt đầu thôi! – Ông nói – Tuy hơi chậm trễ nhưng mà chúng ta cũng tranh thủ kết thúc đúng giờ nhé!

Giây phút hộp tản sáng được bật lên, nó làm bừng sáng những bó hoa trong bối cảnh quán bar, các nhân viên hậu cần đã tận dụng vật liệu tại chỗ, hái những bó hoa tươi từ vùng đất hoang bên ngoài.

Rõ ràng hôm nay nhiệt độ vẫn như hôm qua, nhưng đến tận thời khắc này, Lâm Tư Huyền mới ngửi thấy một chút hơi thở đầu xuân.

Sự thật chứng minh, con người vẫn không thể dùng bừa hai từ “tranh thủ” này, đạo diễn cũng không được.

Cảnh quay tập thể như một bức tranh ghép hình, xảy ra bất kỳ một lỗi sai nào về vị trí thì cũng phải điều chỉnh lại từ đầu, mới suôn sẻ được một tốp thì sang cảnh khác lại bị sai. Cứ chỉnh đi chỉnh lại như vậy, cảnh quay này cũng cù nhây tới tận đêm khuya.

Gần tới nửa đêm, Lâm Tư Huyền nằm dài trên ghế sô pha trong phòng nghỉ. Phần diễn của cậu đã kết thúc nhưng lúc nãy Ninh Phái không hài lòng về một cảnh trong số đó nên bảo cậu ở lại hai mươi phút nghe thông báo.

Mấy hôm trước sinh hoạt bị đảo lộn, cộng thêm trang phục của nhân vật công tử trăng hoa này là loại sơ mi lụa cổ áo khoét sâu, buổi chiều ở phim trường Lâm Tư Huyền bị lạnh quá lâu, vừa trở lại không gian ấm áp này, cơ chế điều chỉnh nhiệt độ trong cơ thể khiến cậu thả lỏng và thấm mệt, cuối cùng cậu khép hai mắt lại.

Uỳnh, tiếng giá sắt nào đó rơi xuống làm cậu choàng tỉnh. Mở mắt ra là đầu lại đau, cậu rúm người lại một góc sô pha, nhìn thấy Trần Ký đang đứng cách đó năm mét cúi đầu nhìn mình.

Cảm giác đau si.nh lý khiến hai mắt cậu ươn ướt, đến nỗi mà cậu nhìn mọi thứ không còn được chân thật, nhưng vẫn có thể mang máng đọc được biểu cảm của Trần Ký không mang ý tích cực, anh nhăn mày, ánh mắt lạnh như băng đang đục khoét người cậu.

– Tư Huyền? Sao lại ngủ ở đây? – Giám đốc Lý nói – Ôi giời ơi, ngủ gì mà lộn xộn hết cả thế.

Giờ Lâm Tư Huyền mới phát hiện dưới đất bừa bộn giấy A4 vốn dĩ đặt trên bàn thấp, hình như là kịch bản. Chắc cậu đạp lung tung trong lúc ngủ mơ nên tấm chăn hất tung chúng xuống đất.

Thảo nào trông mặt Trần Ký khó coi thế. Lâm Tư Huyền ngồi dậy:

– Tôi xin lỗi, tôi buồn ngủ quá nên ngủ quên mất, không ngờ lại thành ra thế này. Kết thúc hết chưa ạ?

– Xong xuôi rồi, đạo diễn bảo mai tính sau, cậu mau cài khuy áo vào đi. – Lúc này giám đốc Lý lại trở thành một vị phụ huynh càm ràm – Làm gì mà buồn ngủ thế, tóc tai rối bù lên rồi, lớp trang điểm cũng nhòe hết cả. Tuy là vẫn đẹp trai đấy nhưng như thế không hay, hôm nay chúng ta quay ở quán bar chứ có bảo cậu đi làm ở quán bar thật đâu… Này, cậu hậu cần kia, đợi tôi tí…

Giám đốc Lý nói lưng chừng rồi lại quay người đi ra ngoài gọi người.

Lâm Tư Huyền cài khuy áo lại, rồi cúi người nhặt mấy tờ giấy kia, nhưng tay vừa đặt xuống thì chạm phải một hơi nóng bỏng người.

Trần Ký cũng đồng thời cúi người nhặt kịch bản của cậu. Lâm Tư Huyền ngay tức khắc rụt tay về.

Trần Ký lật mấy tờ giấy trong tay, hình như rất tức cười:

– Có đến mức vậy không, Lâm Tư Huyền?

– Mới tỉnh ngủ. – Lâm Tư Huyền nói – Đầu óc hơi ù lì.

– Tôi và cậu tiếp xúc cơ thể còn ít à?

Đầu Lâm Tư Huyền đã đau lại càng đau hơn:

– Không có ấn tượng.

– Giả vờ mất trí nhớ dùng rồi. – Trần Ký nói – Đổi chiêu khác đi.

Mãi mà không nhận được câu trả lời, Trần Ký nói tiếp:

– Giả điếc cũng thử rồi.

Trong tầm mắt Trần Ký vẫn còn xuất hiện điệu bộ nhăn nhó khó chịu của Lâm Tư Huyền, anh tiếp tục bổ sung:

– Đau đầu cũng nói rồi.

Lâm Tư Huyền thầm thở dài một hơi trong lòng, đang định nói gì đó thì liếc thấy Trần Ký đặt kịch bản xuống rồi chìa tay ra. Cơ thể cậu vô thức gồng cứng, tưởng Trần Ký chịu không nổi nữa chuẩn bị ra tay đánh mình, nhưng mà tay của anh chỉ dừng lại trước ngực cậu.

Trần Ký một tay đút túi, tay còn lại cởi khuy áo trên cùng ra rồi thong thả cài lại vào chỗ khác.

Lâm Tư Huyền nhìn xuống mới biết lúc nãy mình vội quá nên cài sai khuy. Cậu đang ngẫm xem tại sao tự dưng Trần Ký lại nổi lòng tốt thì nhìn thấy bàn tay từ bi kia lộ rõ dã tâm, cài khuy xong thì lượn lên trên giữ chặt lấy cằm Lâm Tư Huyền, ép cậu phải ngẩng đầu nhìn mình.

Trần Ký hờ hững nói:

– Nói một câu bình thường khó vậy sao?

– Anh cả nghĩ rồi. – Lâm Tư Huyền đột nhiên mở công tắc thanh quản, cười với Trần Ký – Với quan hệ hiện giờ giữa hai chúng ta thì hẳn là anh bảo tôi nói gì thì tôi nói đó, bảo tôi làm gì thì tôi làm đó chứ.

Lâm Tư Huyền nói tiếp:

– Anh muốn nghe tôi nói gì đây?

Không thể nói được gì cả. Trần Ký đè ngón cái của mình lên môi cậu, sau đó bắt đầu ra sức đùa nghịch hai bờ môi cậu.

Trần Ký đưa ra đánh giá khách quan:

– Sờ vào thì cũng không cứng lắm.

Lâm Tư Huyền ngạc nhiên, nhìn chằm chằm người trước mặt với đôi mắt khó hiểu và hơi phẫn nộ. Tay Trần Ký rất to, xưa giờ Lâm Tư Huyền vẫn biết chuyện đó. Các khớp ngón tay nổi cộm, trên da có rất nhiều vết sẹo và vết chai, đó là vết tích do làm việc cực nhọc từ thuở thiếu thời.

Lâm Tư Huyền thử nghiêng đầu nhưng Trần Ký giữ rất chặt, cậu không giằng ra được:

– Đừng có…

Trần Ký tha cho môi cậu, tay lại tiếp tục di chuyển lên trên một phân. Ngón tay cái bắt đầu chạy dọc lên trên theo xương gò má, có vẻ như muốn lau đi lớp trang điểm đã nhòe của cậu, nhưng lực mạnh hơn vu.ốt ve rất nhiều.

Mặt Lâm Tư Huyền rất đau.

Cậu bắt đầu phỏng đoán Trần Ký muốn đánh mình, nhưng với cái cơ thể này thì chắc ăn một cú xong là vào ICU luôn nên Trần Ký mới đổi cách thức nhục mạ cậu.

Thà chết chứ nhất quyết không chịu nhục. Lâm Tư Huyền thấy má trái của mình vừa nóng vừa đau, hầm hầm nhìn biểu cảm hờ hững khinh miệt của Trần Ký, ngữ điệu cũng trở nên gay gắt hơn, tuy giọng có phần vẹo vọ dưới sự chèn ép của anh:

– Trần Ký, đủ rồi đấy!

Vừa dứt lời thì giám đốc Lý vừa bàn giao công việc với hậu cần xong đã quay trở lại, đúng lúc nghe thấy những chữ cuối cùng:

– Đủ rồi? Cái gì đủ rồi?

Cuối cùng Trần Ký cũng chịu tha cho cậu, anh làm thinh. Lâm Tư Huyền vẫn còn thấy đau, hơi thở cũng dồn dập hơn, đã bị làm nhục mà còn phải tìm cớ cho kẻ hãm hại nữa:

– Không có gì, mới nãy có một đoạn kịch bản tôi chưa nhập tâm được nên mới nhờ biên kịch Trần chỉ bảo, anh ấy tập diễn với tôi.

– Vất vả thế, muộn rồi, mai hẵng nói. – Giám đốc Lý khuyên – Biên kịch Trần, xe đang đợi rồi, cậu về luôn chứ?

– Về. – Trần Ký nói.

– Vậy Tiểu Lâm à, tôi đưa biên kịch Trần về trước nhé, cậu gọi Tiểu Hồ tìm xe về đi. – Giám đốc Lý dặn dò, thấy gương mặt Lâm Tư Huyền thì không nhịn được cười – Lau mặt trước khi gọi nhé.

Sau khi hai người kia đi khỏi, Lâm Tư Huyền mới lấy điện thoại ra soi camera trước, phát hiện mình bây giờ không khác gì một gói biểu cảm. Trần Ký lấy phần phấn mắt bị lem của cậu vẽ hai chữ T ngắn từ giữa viền mắt dưới, trông y hệt như cái đầu gấu trúc đang khóc.

– Dở hơi. – Lâm Tư Huyền khẽ giọng mắng.

Hai người kia đi khỏi, Lâm Tư Huyền sang phòng bên cạnh lấy khăn ướt lau qua mặt, sau đó gọi cho Hồ Tiểu Lộ. Tài xế đã tan ca, Hồ Tiểu Lộ đích thân lái xe tới đón. Buổi tối xe chạy rất nhanh, chạy tới nửa đường, Hồ Tiểu Lộ nhắc nhở:

– Anh Lâm, anh nhớ mấy ngày này rảnh thì ra quầy lễ tân làm lại thẻ phòng mới nhé. Khách sạn này làm ăn lôm côm ghê, quầy lễ tân không có người trực 24/24 gì cả. Nhớ làm nhé, chứ không mấy hôm nữa nửa đêm về khách sạn lại không vào được phòng.

Mãi không nghe được câu trả lời, Hồ Tiểu Lộ nhìn gương chiếu hậu:

– Anh Lâm?

– Nghe rồi. – Lâm Tư Huyền kiềm cơn đau đầu, cố gắng trả lời một cách bình thường – Nào anh rảnh sẽ đi, cảm ơn cậu.

Về đến phòng 417, Lâm Tư Huyền tắm rửa sạch sẽ, có nước nóng xối vào thì cơn đau đầu mới được xoa dịu chút ít. Sau khi lau gương vướng hơi nước, cậu nhìn lại gương mặt mình, cặn trang điểm đều đã được rửa sạch bong, nhưng vẫn còn vết đỏ do bị ấn ban nãy. Lâm Tư Huyền lại muốn chửi:

– Ấn đau như chó.

Sau khi sấy khô tóc, Lâm Tư Huyền về lại giường, xác nhận lịch trình ngày mai. Mai không có cảnh quay, được ngủ tới trưa.

Lướt xuống phần tin nhắn thì thấy tài khoản phụ của Tô Hồng Đào. Tên WeChat chỉ có một chữ S và một dấu chấm, Lâm Tư Huyền biết đó là viết tắt họ của cô. (*)

(*) Họ Tô tiếng Trung đọc là /Su/

Nhớ lại chuyện ban ngày, Lâm Tư Huyền trịnh trọng trả lời: “Cảm ơn cậu nhé.”

Mười phút sau, S mới trả lời: “Cảm ơn chuyện gì?”

Lâm Tư Huyền: “Thì còn chuyện gì nữa.”

Lâm Tư Huyền: “Không có cậu thì chắc mình không dám lên đánh đàn đâu.”

S: “Tại sao?”

Vì sợ. Vì mất mặt là một sự giày vò dài lê thê.

Đến tận bây giờ, Lâm Tư Huyền vẫn còn nhớ khoảnh khắc ấy. Khoảnh khắc lúc ở biệt thự lưng chừng núi, ông Lã bảo cậu biểu diễn một khúc nhạc cho một vị khách là nhà thư pháp để thể hiện truyền thống của một gia đình nghệ thuật, sau đó cậu lại biểu diễn không thành công. Tất cả mọi người ở đó không dám hé răng, chiếc bục cao một mét trở thành bục hành hình. Nhà thư pháp nói đỡ, bảo trẻ con căng thẳng là chuyện thường, ông Lã cũng cười hiền hòa làm Lâm Tư Huyền tưởng thật.

Sau khi tiễn khách, khi cậu tưởng một ngày căng thẳng đã kết thúc trong yên bình, ở trong thư phòng, cậu nhìn thấy hai bạt tai chưa bao giờ xuất hiện. Một cái là vào mặt cậu, một cái là vào mặt Lã Như Thanh.

Hình như trước khi cậu lên cấp ba cũng có một lần. Là lần đầu tiên Lâm Hoằng bị phát hiện ngoại tình, hai người cãi nhau ỏm tỏi, vì thế đó cũng là lần đầu tiên Lâm Tư Huyền thi không đạt. Trong buổi họp mặt gia đình định kỳ, một người em họ vô tâm nhắc tới chuyện này.

Trong hai lần sai sót nghiêm trọng đó, điều khiến Lâm Tư Huyền ấn tượng sâu sắc hơn cả sự bực tức và trách móc của ông Lã chính là biểu cảm của Lâm Hoằng và những người khác.

Lâm Tư Huyền nhìn thấy sự tiếc nuối và hả hê trên mặt Lâm Hoằng, tiếc nuối vì Lâm Tư Huyền là con trai mình, hả hê là vì chuyện giáo dục Lâm Tư Huyền do một tay Lã Như Thanh lo liệu, mà Lâm Hoằng thì luôn nhăm nhe được nhìn thấy cảnh tượng bà nhục nhã rớt khỏi đài cao ngạo.

Còn ánh mắt của những người khác thì thẳng thắn hơn, có người thì thương xót, có người thì cười nhạo, phần nào đó diễn giải hoàn hảo cho câu “Mày và bả cũng có ngày này”.

Lã Như Thanh thì vẫn như thế, ngẩng cao đầu, tuy ngón tay run rẩy nhưng trên mặt vẫn không hề lộ vẻ yếu đuối.

Còn Lâm Tư Huyền thì không khác gì gặp một cơn ác mộng dài, mấy năm đó, cứ nghĩ tới cảnh tượng đó là cậu lại mất ngủ.

Từ đó trở đi, đồng cảm và cười nhạo trở thành từ cấm kỵ trong cuộc đời Lâm Tư Huyền. Dù sau này ông ngoại thất thế, Lã Như Thanh qua đời, Lâm Tư Huyền trắng tay, thì cậu vẫn không cách nào làm quen được.

Dù nghiến răng nghiến lợi cũng không được hèn mọn kiêu căng, dù sức cùng lực kiệt cũng phải điềm tĩnh thong dong.

Lòng tự tôn rởm chẳng có nghĩa lý gì đối với một kẻ không có gì trong tay, nhưng đó cũng là thứ duy nhất còn sót lại của Lâm Tư Huyền.

Nhưng không biết làm sao, khi nhìn thấy câu mà S gửi tới, Lâm Tư Huyền chợt có cảm giác được giải thoát một cách kỳ lạ. Có lẽ trước giờ cậu vẫn luôn mong muốn được giải thoát, và câu nói đó vừa khéo cho cậu lý do.

Hoặc có thể là tin nhắn đó đã cho cậu biết, ít nhất ở hiện trường vẫn có một người có thể chấp nhận mọi nốt cậu đánh sai.

Lâm Tư Huyền rất muốn thổ lộ tất cả, nhưng tiếc là vẫn còn lâu lắm cậu mới có thể hoàn toàn giải phóng bản thân được.

Không muốn gõ chữ, Lâm Tư Huyền lại gửi tin nhắn thoại, một câu thật lòng lập lờ nước đôi: “Vì cậu rất quan trọng với mình.”

Cậu cố gắng nói thật dịu dàng, nhưng do đã mệt mỏi cả ngày nên giọng khàn đi, nghe có phần lả lơi.

Hôm sau, Lâm Tư Huyền ngủ tới chiều y như dự kiến.

Đã gần một ngày trời không có gì bỏ bụng, cậu tỉnh dậy ngồi đờ đẫn một hồi thì bắt đầu suy nghĩ xem hay là đi đâu đó ăn. Tiếc là vừa kéo rèm ra nhìn thì lấy sương mù giăng kín lối, chỉ số ô nhiễm không khí tăng ngày một cao.

Đang lấy làm kinh ngạc thì cậu nhận được điện thoại của giám đốc Lý:

– Tiểu Lâm, tối nay cậu rảnh không?

– Có chuyện gì vậy ạ?

– Tối qua nhà máy kế bên xả khí thải, hôm nay không quay được. Đạo diễn Ninh bảo hôm qua làm việc vất vả cả ngày rồi nên tìm một tiệm ăn sạch sẽ ở gần đây mời mọi người tối nay ăn bữa cơm. Cậu rảnh thì tới, có biên kịch Trần nữa đấy, hôm nay hai người lại luyện tập với nhau tiếp.

Nghe được nửa câu đầu thì Lâm Tư Huyền còn chần chừ, chứ nghe tới nửa câu sau là đã bịa ra ngay lý do từ chối:

– Xin lỗi giám đốc Lý, tối qua tôi nghỉ ngơi ít quá nên hôm nay hơi sốt, chắc để lần sau vậy.

Tắm rửa xong, cậu mò tay vào túi, hết thuốc lá rồi. Lâm Tư Huyền xuống lầu ra cửa hàng tiện lợi, vô tình gặp được Phù Mãn ở cửa thang máy, tiện thể trò chuyện vài câu, biết Phù Mãn cũng định đi bữa tiệc tối nay.

– Tô Hồng Đào thì sao? – Lâm Tư Huyền hỏi – Nhỏ cũng đi à?

– Nhỏ muốn đi cũng không đi được. – Phù Mãn nói, anh ta và Tô Hồng Đào ở cùng tầng nên nắm rõ tình hình của nhau – Nhỏ lại viêm dạ dày ruột, nhân lúc được nghỉ đi truyền nước rồi.

Sáu giờ tối, một mình Lâm Tư Huyền ra quán hoành thánh, lại gọi một bát hoành thánh nước trong.

Con mèo ngoan ngoãn kia vẫn còn ở đây, nó lại quấn lấy mắt cá chân Lâm Tư Huyền. Thi thoảng Lâm Tư Huyền lại khều ghẹo nó, đột nhiên nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ.

Chưa nghiệm được cảm giác này từ đâu mà ra thì S lại gửi tin nhắn: “Đạo diễn mời sao cậu không tới?”

Lâm Tư Huyền giật mình, tuy biết Tô Hồng Đào giỏi giao tiếp, nắm tin tức nhanh nhạy, nhưng không ngờ cô nằm viện mà vẫn còn quan tâm cậu có đi ăn cơm hay không.

Cậu thành thực trả lời: “Không đi, có Trần Ký ở đó.”

Lâm Tư Huyền ăn cơm rất chậm, mãi cho đến khi ăn nốt bát hoành thánh thì Lâm Tư Huyền mới nhận được tin thứ hai: “Vì sao không muốn gặp anh ta?”

Câu này Tô Hồng Đào đã hỏi hồi đầu cậu giả vờ mất trí nhớ rồi. Khi đó Lâm Tư Huyền không muốn kể nhiều.

Nhưng hôm nay cậu quyết định nói nhiều hơn một chút: “Vì năm xưa mình đã làm một vài chuyện không hay với anh ta.”

S: “Chỉ mỗi thế?”

Lâm Tư Huyền tưởng cô không tin: “Phải nói là cực kỳ thậm tệ.”

S: “Hối hận rồi à?”

Quả nhiên, góc nhìn của nam và nữ thật khác nhau, Lâm Tư Huyền tưởng cô sẽ hỏi han cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, không ngờ cô lại hỏi một chủ đề khá cảm tính.

Có hối hận không? Lâm Tư Huyền tự vấn bản thân.

Một hồi lâu sau, cậu trả lời: “Ừ, lẽ ra khi đó không nên trêu chọc anh ta.”