Tiếng rung từ điện thoại lay Lâm Tư Huyền tỉnh dậy. Cậu mơ màng cầm lên, nhớ là mình đã tắt báo thức từ lâu rồi, nhìn kĩ mới phát hiện đây là cuộc gọi thứ ba từ Tô Hồng Đào.
– Lâm Tư Huyền. – Sau đó cậu nghe thấy giọng lên án của Tô Hồng Đào – Tối qua mình gọi cho cậu hai cuộc, gửi năm tin WeChat, mình còn tưởng cậu lại chuẩn bị biến mất nữa đấy.
– Xin lỗi. – Lâm Tư Huyền bất giác xin lỗi, nhìn thời gian tin nhắn WeChat trong điện thoại mới nhớ ra tối qua vào giờ này mình đang không còn sức nghe điện thoại – Tối qua mình hơi mệt, có chuyện gì không?
– Tối nay rảnh không? Đi với mình đến chỗ này đi. – Tô Hồng Đào nói – Cổ họng cậu sao thế? Nghe giọng cứ là lạ thế nào ấy.
– Được. – Lâm Tư Huyền cân nhắc thời gian của mình một lát rồi đồng ý, sau đó giải thích – Xin lỗi, mình bị cảm.
– Cảm thì cứ nói là cảm. – Tô Hồng Đào không hiểu – Xin lỗi làm gì?
Vì lần này mình buộc lòng phải nói dối cậu. Lâm Tư Huyền bảo:
– Tóm lại là mình xin lỗi, cậu gửi địa chỉ cho mình đi, chiều mình tới tìm cậu.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tư Huyền ngửi thấy mùi đồ ăn, là bát cháo trắng và một chiếc bánh mì có nhân đặt trên tủ đầu giường.
Trên đời sẽ có người có nhiều năng lượng, cũng có người có ít năng lượng, Lâm Tư Huyền thừa biết Trần Ký là kiểu người thứ nhất. Nhưng trong năm ngày ở nhà Trần Ký, thỉnh thoảng cậu vẫn phải tấm tắc, có lẽ Trần Ký và mình không cùng một giống loài. Dù ban đêm có đi ngủ lúc mấy giờ thì Trần Ký cũng sẽ dậy đúng giờ để xử lý toàn bộ công việc nhà, tiện thể làm bữa sáng cho mình.
Kỳ lạ là trước giờ Lâm Tư Huyền ngủ rất nông cũng rất dễ choàng tỉnh giữa giấc, nhưng mấy ngày này cậu lại ngủ rất sâu, tiếng động mỗi buổi sáng không thể làm ồn được cậu. Không biết là do Trần Ký khẽ chân khẽ tay hay là tối hôm trước Lâm Tư Huyền quá mệt, hay là do Lâm Tư Huyền rất hợp cạ với cái giường này, hoặc cũng có thể là cả ba lý do trên.
Lâm Tư Huyền ăn hết nửa cái bánh mì, cháo thì không ăn nổi nên đặt lại chỗ cũ. Sau đó cậu chọn một bộ quần áo giữa đống đồ đen thùi lùi không có gì khác nhau trong tủ quần áo của Trần Ký, lúc ra ngoài phòng khách thì phát hiện Trần Ký đang ngồi trước laptop.
Dù đã năm ngày trôi qua nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này, trái tim cậu vẫn rung rinh. Dường như giữa họ chưa từng có bất kỳ lỡ làng hay sự cố gì ngoài ý muốn, chỉ sống với nhau như thế này suốt ngần ấy năm trời.
Lâm Tư Huyền nhón gót đi tới, vòng tay ôm Trần Ký từ sau lưng. Anh không xoay người lại, cũng không để ý đến cậu, làm cậu hơi bất mãn:
– Sao tới lúc hẹn hò rồi mà anh cũng không khác gì khúc gỗ vậy?
– Anh đang họp. – Trần Ký bình tĩnh trả lời cậu, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu sang, lau vụn bánh mì ở khóe miệng cậu – Hôm nay dậy sớm thế?
Lâm Tư Huyền sốc giây lát trước hai từ “đang họp”, cũng may trên màn hình hiển thị đang tắt micro và cũng không bật camera, lúc này cậu mới thở phào đáp:
– Hôm nay em phải về, tối nay em có hẹn với bạn.
Năm ngày này đối với Lâm Tư Huyền giống như một ảo cảnh hoàn toàn độc lập, chỉ có điều, cuộc sống của cậu vẫn phải tiếp diễn. Bộ phim mà cậu thử vai nam phụ si tình trước đó có tên là “Duyên tới chỉ mình em”, đề tài này không cần phải chọn bối cảnh ở nơi nào xa xôi hẻo lánh, chỉ quay trong phim trường thành phố thôi. Lâm Tư Huyền mua vé máy bay chiều mai, hôm nay phải về dọn đồ.
Buổi trưa Trần Ký làm đơn giản hai món một canh. Vào giờ cơm, liên tục có người gọi điện thoại cho anh, trông có vẻ rất bận.
Lâm Tư Huyền hiếm khi nghĩ rộng lượng một chút, cảm thấy đã yêu đương rồi thì cũng phải có gì khác với hồi xưa chứ:
– Lát nữa anh bận à? Nếu bận thì em tự về cũng được.
– Không lỡ việc của anh đâu. – Trần Ký vừa ăn vừa nói – Em chắc là em tự về được chứ?
Lâm Tư Huyền sửa lời:
– Vậy thì không chắc.
Cũng không phải là Lâm Tư Huyền không tự về được, nhưng đây là mối tình đầu tiên mà cậu mong mỏi mãi, nên cậu rất muốn được ở bên Trần Ký lâu hơn.
Lúc tạm biệt, Lâm Tư Huyền gỡ dây an toàn, hôn vội lên má phải Trần Ký:
– Dù có bận hay không thì lúc em gửi tin nhắn anh phải trả lời nhanh nhất có thể.
Trần Ký vỗ nhẹ lên đầu cậu, nhắc nhở:
– Ngày mai em còn ra sân bay mà.
Ý là ngày mai anh vẫn sẽ đến đón Lâm Tư Huyền.
Nhưng Lâm Tư Huyền không chấp nhận:
– Đó là chuyện của ngày mai.
Buổi chiều trước khi đi gặp Tô Hồng Đào, Lâm Tư Huyền một mình ghé bệnh viện.
Cách đây khá lâu, cậu đã hẹn trước vị bác sĩ phẫu thuật cho mình ba năm trước, lần này cậu cũng cắn răng bỏ tiền làm kiểm tra tổng thể.
Bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra tới, bảo rằng xem kết quả thì thấy không có gì bất thường:
– Lúc trước tôi có nói, về việc mất trí nhớ tạm thời này, trí nhớ có hồi phục hay không, bao lâu mới hồi phục, thật sự không thể nói chắc được, nhiều lúc chuyện đó còn liên quan tới tình trạng tâm lý của cậu nữa.
Lâm Tư Huyền kể cho bác sĩ nghe chuyện mình đã trải qua mấy hôm trước, cũng nói rõ hiện tại mình có thể nhớ đa số mọi chuyện ban đầu. Nhưng hôm nay Lâm Tư Huyền đến là vì nguyên nhân khác:
– Liệu có còn ký ức nào chưa hồi phục không?
Bác sĩ hỏi ngược lại cậu:
– Sao cậu lại hỏi vậy? Vẫn còn chuyện gì đó nhớ mãi không ra nên thấy khó chịu à?
– Cũng không hẳn là khó chịu. – Lâm Tư Huyền lắc đầu – Rõ ràng tôi đã có thể nhớ lại cả một chuỗi tình tiết rồi nhưng cứ cảm thấy mình vẫn bỏ sót một chi tiết nhỏ nào đó.
– Cũng bình thường thôi. – Bác sĩ bảo – Cậu tìm lại được phần lớn ký ức là tốt hơn rất nhiều người khác rồi.
Buổi tối, Lâm Tư Huyền và Tô Hồng Đào hẹn gặp nhau ở một nhà hàng món Nhật. Tính ra bọn họ cũng không gặp nhau một thời gian rồi, nhưng hầu như ngày nào Tô Hồng Đào cũng đăng bài trên mạng xã hội nên trong tiềm thức Lâm Tư Huyền vẫn thấy hai người chỉ vừa mới gặp nhau hôm qua.
Sau khi đóng phim xong, Tô Hồng Đào buông thả bản thân vài ngày, mặt hơi hơi núng nính rồi, cô cũng biết rõ chuyện này nên vừa gặp cậu là cô đã thanh minh trước:
– Một tháng sau mình sẽ trở về hình dáng cũ, hôm nay cậu mà dám nhắc tới chuyện này mình cho cậu no đòn.
– Chuyện gì thế? – Lâm Tư Huyền cười giả ngơ với cô – Không hiểu cậu đang nói gì cả.
Tô Hồng Đào khoác tay cậu đi vào trong:
– Chợt nhận ra những lời nói dối thiện ý cũng cần thiết đấy chứ.
Trong lúc đợi lên món, Tô Hồng Đào nhắc đến buổi thử vai gần đây, kể rằng cô gặp được vài sinh vật cực kỳ “drama”. Lúc trước ở trong nhóm chat, Lâm Tư Huyền cũng nhắc tới phim mới mình đi casting, cũng bảo cô là ngày mai mình sẽ vào đoàn.
– Bữa này mình khao nhé, mình chưa kịp chúc mừng cậu nữa. – Tô Hồng Đào nói – Mình cũng tra thử rồi, tuy là đề tài cũ nhưng nam nữ chính toàn là nhân vật đình đám, hơn nữa vai si tình rất được lòng khán giả, cậu cứ diễn cho tử tế thì chắc chắn sẽ gặt hái kết quả tốt.
Lâm Tư Huyền kính cô một ly nước hoa quả:
– Xin vía ạ.
– À, phải rồi. Hôm qua Phù Mãn nói với mình là tháng sau anh ấy cũng quay ở phim trường. – Tô Hồng Đào sực nghĩ – Không chừng hai người có duyên gặp nhau đấy.
Hôm nay Tô Hồng Đào muốn gặp cậu là vì quanh khu này có một triển lãm tranh, trong đó có một bức tranh vẽ bầu trời sao khổng lồ rất đẹp, cho phép chụp ảnh. Rất nhiều người tới đó để check-in, Tô Hồng Đào cũng muốn chụp, tiện thể nghĩ đã lâu rồi không gặp Lâm Tư Huyền nên mới hẹn.
Vì Vu Nhụy nên trước giờ Lâm Tư Huyền vẫn khá kháng cự với việc đi xem triển lãm tranh, nhưng tối nay cũng vui vẻ sảng khoái nên đồng ý đi với Tô Hồng Đào.
Gần đến lúc thanh toán, Lâm Tư Huyền gửi ảnh bữa tối của mình cho Trần Ký, đi kèm dòng chữ: “Ngon hơn cơm anh nấu nhiều.”
– Sao cười tủm tỉm vậy? – Tô Hồng Đào vừa lau miệng vừa hỏi cậu.
– Hả? – Lâm Tư Huyền đặt điện thoại xuống – Đang phê bình tài nấu nướng của một người.
Trần Ký không trả lời lại ngay lập tức, nhưng lúc anh trả lời thì vẫn giải thích: “Lúc nãy anh đang sửa cái này nên không xem điện thoại.”
“Vậy lần sau mình gọi đồ ăn ngoài.”
Khi đọc được dòng tin nhắn này, Lâm Tư Huyền đang chụp ảnh cho Tô Hồng Đào ở đủ các góc độ và tư thế. Đây là nhiệm vụ mang tầm cỡ quốc gia, cho nên không rảnh để ý đến Trần Ký. Lâm Tư Huyền trách thầm trong lòng, cái tên này đúng là không biết nói mấy câu ngọt ngào gì cả, cả đời chỉ giỏi viết mấy cái chiêu giết người phóng hỏa thôi. Tuy nhiên, cậu vẫn phải thừa nhận, khi nhìn thấy hai từ “sau này”, trái tim cậu vẫn rung động không thôi.
Sau khi chụp được một trăm tấm live, cuối cùng Tô Hồng Đào cũng chọn ra được một tấm có thể đăng lên mạng xã hội, nhiệm vụ hoàn tất. Nhưng vé vào cửa tận hai mươi tệ, hai đứa “đỗ nghèo khỉ” chắc chắn phải đi dạo mọi ngóc ngách trong triển lãm này mới chịu về.
Lúc đi tới căn phòng thứ năm, Lâm Tư Huyền bỗng nhìn thấy một bức tranh. Tuy mười mấy năm đã trôi qua nhưng vì quá canh cánh trong lòng nên Lâm Tư Huyền vẫn nhớ rất rõ đây là bức tranh trừu tượng duy nhất mà năm xưa Trần Ký đăng trên trang cá nhân, vẽ cảnh hai người quấn quýt rất thân mật.
Dưới bức tranh đề tên và chú thích của nó: Được sáng tác vào 15 năm trước, nằm trong bộ sưu tập “Tình nhân” của một họa sĩ nào đó trong nước. Bộ sưu tập này có tổng cộng mười hai tác phẩm, mười một tác phẩm trong đó đều là những cảnh bùi ân ngọt ái trong nhiều bối cảnh khác nhau, chỉ có bức đen trắng cuối cùng là hai người đi trên hai con đường song song.
Khi ghép mười hai bức tranh lại với nhau, ý tưởng sáng tác được thể hiện rõ nét mà không cần dùng bất kỳ câu từ nào để mô tả. Họa sĩ tưởng tượng ra mười một thế giới song song, ông và “tình nhân” của mình yêu nhau bằng những thân phận khác nhau, chỉ có ở thế giới thực duy nhất là bọn họ lướt ngang qua đời nhau.
Còn ông thì cũng sống trong hiện thực giống như vậy. Trần Ký cũng từng sống trong hiện thực đó.
Lâm Tư Huyền đột nhiên ý thức được một điều, cả mình và Trần Ký đều là những kẻ thích che giấu. Có lẽ cả hai đều yêu trong đau khổ nhưng cũng hy vọng nỗi đau đó không một ai hay biết, không một ai khơi gợi.
Còn Trần Ký lúc này đã móc điện thoại ra đến lần thứ ba, phát hiện Lâm Tư Huyền vẫn chưa trả lời tin nhắn. Lâm Tư Huyền cũng khôi hài thật, ra lệnh bắt người ta phải trả lời mình ngay lập tức nhưng thời gian cậu không trả lời tin nhắn còn lâu hơn cả anh.
Cũng may Trần Ký rất giỏi chờ đợi, anh quyết định chừng nào tan làm sẽ gọi điện lại cho cậu.
Khi về lại văn phòng mình, Trần Ký mở email mới nhất trong laptop ra, trong đó là tài liệu bổ sung về đám người Bàng Thuật và Ngụy Dịch Bình mà anh lấy được từ một mối quan hệ khác.
Trong năm ngày qua, Lâm Tư Huyền đã nhiều lần bày tỏ rằng, dù hai người đã bắt đầu hẹn hò nhưng cũng không mong Trần Ký thay mình âm thầm làm những chuyện khác. Thậm chí cậu còn từng xác thực xem “Duyên tới chỉ mình em” có liên quan gì với Trần Ký hay không, sau khi nhận được đáp án phủ định thì mới yên tâm.
– Lúc trước quả thật em có dây vào chút rắc rối. – Vì để khiến Trần Ký tin tưởng, Lâm Tư Huyền nói bằng giọng chắc chắn – Nhưng trước mắt đã giải quyết xong xuôi rồi, về sau em sẽ liệu cơm gắp mắm.
Lâm Tư Huyền vẫn là Lâm Tư Huyền của ngày xưa, lúc giả vờ không thân với Trần Ký thì còn muốn xin một vai nhỏ, nhưng sau khi sự thật được phơi bày thì đâu lại vào đó. Có lẽ mọi chuyện thật sự đã xong xuôi đúng như lời cậu nói, hoặc cũng có thể là sau khi cậu biết mình có thể nhận được nhiều hơn một vai nhỏ nên không muốn xin anh nữa. Chỉ cần là chuyện liên quan đến “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” thì Lâm Tư Huyền sẽ im bặt.
Trần Ký hứa với Lâm Tư Huyền là sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu, rồi tối đó tiếp tục tìm người quen bên Vân Giản xác nhận lại tình hình hiện tại của Bàng Thuật và Ngụy Dịch Bình. Dù sao thì Trần Ký chỉ nói sẽ không từ chối Lâm Tư Huyền thôi, chứ không nói mình sẽ không làm chuyện lén lút.
Lâm Tư Huyền thật sự không nói dối anh, nhìn những hành vi phạm tội của hai kẻ này thì có vẻ không còn cơ hội lội ngược dòng nữa. Nhưng Trần Ký cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu có cơ hội thích hợp thì anh vẫn sẽ âm thầm đi liên hệ cho Lâm Tư Huyền, chỉ cần làm kín kín chút là được.
Sau khi đọc xong, Trần Ký ra ngoài pha cà phê, mấy chuyện này anh không thích nhờ người khác. Đúng lúc trợ lý thực tập mới chuẩn bị đến gõ cửa phòng anh nên đã đưa tài liệu cho anh luôn. Tài liệu này là đại cương phỏng vấn, Trần Ký cũng không thích nhận phỏng vấn, lần này là do nợ ơn huệ của người ta, bên báo đó cũng nhất mực đồng ý sẽ đặt câu hỏi dựa theo đại cương mà bên anh đã chỉnh sửa.
Trong lúc đợi máy pha cà phê hoạt động, Trần Ký liếc sơ nội dung trên giấy. Đúng lúc này, Lâm Tư Huyền gửi tin nhắn đến.
Lâm Tư Huyền gửi cho anh một tấm hình, là vết đỏ ở eo bên phải: “Trần Ký, anh có cần đi khám bác sĩ không, em thấy hình như anh có bệnh tâm lý tiềm ẩn.”
Chắc Lâm Tư Huyền đã quên mất ai mới người “gây sự” trước trong mấy ngày vừa qua.
Còn trợ lý thực tập đứng cách đó mười mét đang đợi Trần Ký xác nhận tài liệu, đột nhiên có người vỗ vai cái bộp, người trợ lý cũ bàn giao công việc với cậu nói:
– Cậu in nhầm tài liệu à, tôi bảo cậu đưa cho biên kịch Trần bản này cơ mà!
– Hả? – Trợ lý thực tập hoảng hốt – Hai bản này khác gì nhau?
– Bản tôi đưa cho cậu đã xóa những câu hỏi về “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” rồi, biên kịch Trần xưa nay không trả lời nội dung liên quan đến cuốn này – Trợ lý cũ giải thích.
– Thế làm sao giờ? – Trợ lý thực tập căng thẳng nói – Có nghiêm trọng không? Tôi đi xin lại nhé?
Trợ lý cũ quan sát tình hình:
– Toi rồi, tôi thấy hơi bị nghiêm trọng đấy. Hình như anh ấy bị cậu chọc tức đến bật cười rồi, chuyện này chưa bao giờ thấy luôn.
Nhưng Trần Ký không cho trợ lý thực tập cơ hội xin lại tài liệu, anh cầm cốc cà phê đi thẳng vào văn phòng.
Trợ lý thực tập đứng trước cửa phấp phỏng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lấy can đảm gõ cửa:
– Biên kịch Trần, tài liệu vừa nãy, tôi đã in lại bản khác…
Trần Ký nhìn đồng hồ, nãy anh hỏi Lâm Tư Huyền về đến nhà chưa, Lâm Tư Huyền vẫn chưa trả lời.
– Không cần in lại đâu. – Trần Ký đặt điện thoại xuống rồi mới nói với cậu – Cậu tan làm đi.
Sau khi trợ lý thực tập đi khỏi, Trần Ký ở văn phòng chỉnh sửa tài liệu thêm nửa tiếng nữa mới tắt toàn bộ nguồn điện trong phòng.
Văn phòng làm việc của anh nằm ở một khu phức hợp thương mại, tòa nhà văn phòng và trung tâm mua sắm nối với nhau bằng một hành lang, hầm để xe quy hoạch khá lộn xộn, Trần Ký thường hay đỗ ở khu tầng trệt.
Lúc xuống đại sảnh thì phát hiện trời đã tối, anh vừa đi về hướng đông vừa gọi điện thoại cho Lâm Tư Huyền, sau khi được nối máy, anh hỏi:
– Em về nhà chưa?
Nhưng Lâm Tư Huyền đáp không đúng trọng tâm câu hỏi gì cả:
– Trần Ký, sao anh không nói em biết trước tòa nhà văn phòng của anh có đài phun nước?
Trần Ký hơi giật mình:
– Em đang ở trước tòa nhà văn phòng anh?
– Phải, em thấy anh rồi. – Lâm Tư Huyền nói – Anh quay đầu lại đi.
Khoảnh khắc Trần Ký quay đầu lại, anh nhìn thấy Lâm Tư Huyền đứng trong quầng sáng lơ lửng, bóng em chiếu lên mặt đất ẩm ướt và dần lan rộng về phía mình.
Lâm Tư Huyền vẫn là Lâm Tư Huyền của ngày xưa. Lâm Tư Huyền đứng bên cạnh bồn nước đùa nghịch, Lâm Tư Huyền đứng trước đài phun nước với những đường nét mờ ảo. Từ quá khứ đến hiện tại, bất chấp ngày hay đêm, cậu luôn khiến Trần Ký nhìn thấy cầu vồng không thuộc về thế giới này.
Giọng Trần Ký vẫn đều đều:
– Em bảo phải thu dọn đồ đạc mà, sao lại đến đây?
– Em muốn đến thì đến thôi, ý kiến à? – Lâm Tư Huyền nói, sau đó liếc nhanh mọi người xung quanh – Trần Ký, chúng ta giả vờ làm bạn cũ đã lâu không gặp, anh bước tới ôm em đi.