Mưu Sinh

Chương 1



Mẹ tôi sinh ba đứa con gái.

 

Từ nhỏ tôi đã nghe bà nội chửi bới: nào là đồ “của nợ”, nào là “sao chổi, tử cung hư nát”, còn xúi bố tôi đánh mẹ:

 

“Không có con trai chống lưng thì mày đáng đời!”

 

Mẹ tôi chỉ biết khóc, ôm chặt chị cả và em ba, mặc cho bà nội muốn mắng gì thì mắng.

 

Về sau, mỗi lần bà nội lại mở miệng chửi, tôi — đứa chẳng chen được vào vòng tay của mẹ — liền xông lên cãi nhau với bà.

 

“Bà không phải cũng là đàn bà sao?”

 

“Còn dám chửi nữa thì tôi xé nát cái miệng bà đấy!”

 

Chương 1:

 

Hôm đó, tôi bị đánh thê thảm.

 

Bố tôi vội vã trở về, chẳng buồn phân rõ đúng sai, chỉ nhìn ánh mắt ra hiệu của bà nội rồi vung cây gậy trúc to bằng hai ngón tay đánh gãy đôi.

 

“Chừa cho nó một mạng. Lớn lên còn bán được tiền.”

 

Bà nội tôi cất giọng lạnh lẽo, khuôn mặt âm trầm như quái vật trong chuyện cổ tích.

 

Tôi ngã quỵ trên đất, đau đến mức không bò dậy nổi.

 

Muốn gọi “mẹ”, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy em ba cố sức giãy khỏi vòng tay bà, chạy đến trước mặt bà nội nũng nịu. Vài câu vỗ về liền khiến gương mặt bà đang tối sầm cũng nở nụ cười.

 

Chị cả muốn chạy lại đỡ tôi, nhưng bị mẹ giữ chặt.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bà tái nhợt, mắt đầy hoảng loạn:

 

“Đừng đi, đừng đi…”

 

“Tự nó hỗn xược chửi bà nội, con mà qua đó cũng sẽ bị đánh thôi…”

 

Ngày hôm đó, tôi nằm từ sáng đến tối, không động đậy nổi.

 

Cuối cùng, là chị cả cõng tôi vào trong nhà.

 

Đèn dầu đã tắt từ lâu. Tôi đau đến mức trở mình cũng khó, mơ mơ hồ hồ gọi:

 

“Mẹ… con muốn mẹ…”

 

Có tiếng động vang lên, như có ai vừa bước ra ngoài rồi lại quay vào.

 

Trong cơn mơ màng, tôi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc…

 

Tôi cố sức lê người lại gần, cũng muốn nép vào lòng mẹ để được nũng nịu như em ba.

 

Nhưng một bàn tay bất chợt đè chặt lên vai tôi.

 

“Cứng đầu, lòng dạ hẹp hòi, có bị đánh què cũng đáng đời.”

 

Cái tay ấy ấn mạnh đến mức tôi đau nhói.

 

Trong bóng tối, tôi khóc:

 

“Mẹ… là bà nội mắng mẹ trước…”

 

Bàn tay kia khựng lại, nhưng chỉ chốc lát rồi buông ra.

 

Hương thơm quen thuộc theo bước chân dần xa. Giọng mẹ cũng nhỏ đi, chìm vào khoảng không:

 

“Mắng thì mắng thôi.”

 

“Nếu mày là con trai, có khi thật sự còn có thể làm chỗ dựa cho mẹ… nhưng đáng tiếc, mày chỉ là một đứa con gái…”

 

Cơn gió nhẹ khép cánh cửa gỗ cũ kỹ lại.

 

Mẹ nói em ba bị dọa sợ, cần được dỗ ngủ. Bà ngồi bên kia bức tường, khe khẽ hát một khúc ca tôi nghe không hiểu, nhưng rất dịu dàng.

 

Chị cả ôm tôi trong lòng, khẽ lau khô nước mắt trên má tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đừng trách mẹ. Mẹ chỉ là quá khổ nên mới nói vậy thôi.”

 

Tôi không đáp lại.

 

Chỉ lặng lẽ lắng nghe tiếng hát dịu dàng trong đêm tối, mà trong lòng chợt hiểu ra một điều —

 

Mẹ… có lẽ không thích tôi.

 

Năm tôi năm tuổi, mong muốn của mẹ cuối cùng cũng thành sự thật.

 

Bà hạ sinh một bé trai, nét mặt rạng rỡ, kiêu hãnh.

 

Còn bố tôi thì ngẩng cao đầu, mặt mày hớn hở, phát thuốc lá, mời khách khắp nơi dự tiệc đầy tháng.

 

Ông lật tung cả quyển từ điển, cuối cùng chọn được cái tên mang ý nghĩa của sao Văn Khúc, đặt cho con trai út: Diệp Văn Tinh.

 

Chị cả tên là Diệp Chiêu Đệ.

 

Còn tôi và đứa em gái song sinh ấy…

 

Một đứa tên Diệp Đa, một đứa tên Diệp Ngư.

 

Diệp Văn Tinh là “cục vàng cục ngọc” trong nhà.

 

Từ khi nó ra đời, chỗ ngồi ăn cơm của mẹ tôi được dời từ nhà bếp ra gian chính. Ánh mắt bà nội nhìn mẹ cũng có thêm vài phần hòa dịu, ngay cả bố tôi cũng chịu khó cắt vài tấm vải may cho mẹ mấy bộ đồ mới.

 

Em bé còn đang khóc, nhưng trên mặt người lớn lại toàn là nụ cười.

 

Diệp Ngư vốn lanh miệng, cứ chạy tới chạy lui quanh mọi người, miệng không ngừng khen ngợi em trai.

 

Còn tôi và chị cả thì ngày ngày đi cắt cỏ cho heo, nấu cám, quét dọn, giặt giũ, cơm nước. Heo ăn xong lại đến người ăn. Ngoài ra còn phải giặt núi tã lót cao như cái chòi.

 

Sự xuất hiện của Diệp Văn Tinh mang đến tiếng cười cho cả nhà, nhưng với tôi và chị cả, chỉ là thêm gánh nặng.

 

Chị cả lớn hơn tôi năm tuổi. Năm ngoái, cán bộ thôn đến nhà nói theo chính sách thì trẻ con đều phải đi học. Họ nói mãi, nói đến khô cả miệng, bà nội mới miễn cưỡng đồng ý cho chị được đi.

 

“Đi học tốt lắm đấy.”

 

Mùa xuân, chị dẫn tôi ra đồng hái rau dại. Trên mặt chị lấm tấm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh nắng. Chị cười rạng rỡ:

 

“Chữ chị dạy em phải nhớ kỹ, mai sau em đi học sẽ thấy dễ dàng hơn.”

 

“Nhưng bà nội sẽ không đồng ý đâu.”

 

Tôi ngắt mấy nhánh rau bỏ vào giỏ tre, ngẩng đầu đã thấy Diệp Ngư nước mắt ngắn dài chạy tới.

 

Chị cả vội vàng đón nó.

 

Gió tháng ba dịu dàng như bàn tay mẹ từng vuốt ve gương mặt tôi. Trong không khí phảng phất mùi cỏ cây, hoa dại. Trong lúc tôi chỉ mới ngắt thêm vài cọng rau, đã nghe rõ tiếng em ba nức nở.

 

Nó đòi ăn kẹo.

 

Nhưng bà nội đem hết kẹo cho Văn Tinh, còn mắng nó: “Đồ c.h.ế.t tiệt, chẳng chịu làm việc, chỉ biết ăn.”

 

“Rõ ràng trước đây kẹo đều là của em mà!”

 

“Em ghét cái con muỗi c.h.ế.t tiệt đó!”

 

Nó lại òa khóc nức nở.

 

Trong ba chị em, đúng là Diệp Ngư khéo nịnh bợ nhất.

 

Nó biết cách làm nũng với bà nội và bố, nên chẳng phải đụng đến việc nhà, thậm chí thỉnh thoảng còn moi được vài xu tiền lẻ.

 

Đáng tiếc, từ khi có Diệp Văn Tinh, miệng nó có ngọt đến đâu cũng chẳng thắng nổi định kiến trong lòng người lớn.

 

Chị cả kiên nhẫn dỗ dành, hết lần này đến lần khác kể cho nó nghe câu chuyện “Khổng Dung nhường lê”, dạy nó phải biết nhường nhịn. Nhưng Diệp Ngư chẳng buồn nghe, còn cố tình đá đổ giỏ rau dại.

 

Nó nhìn chằm chằm tôi và chị cả, cười nhếch mép, mặt mày đầy ác ý:

 

“Đồ con đ* thối.”

 

“Tao sống không yên, thì chúng mày cũng đừng hòng được yên!”