Mưu Sinh

Chương 2



Chị cả sững người.

 

Mất một lúc mới kịp phản ứng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nó đang định chạy:

 

“Sao em có thể mắng chị như thế?”

 

“Tụi mày không phải chị tao!”

 

“Bà nội nói rồi, tụi mày chỉ là lũ tiện nhân!”

 

Nó gào thét, giãy giụa, ánh mắt độc địa chẳng khác gì bà nội. Rồi nó còn giẫm nát giỏ rau chúng tôi vừa hái, giày xéo thành một đống nát bươm.

 

Thừa lúc chị cả sơ ý, nó cúi xuống cắn mạnh vào cổ tay chị, rồi vùng chạy.

 

“Diệp Ngư!”

 

Chị cả ôm lấy cổ tay đau nhói, đuổi theo được vài bước.

 

Nó quay đầu lại làm mặt xấu, lè lưỡi:

 

“Lêu lêu! Bà nội nói phải lấy rau ngon nhất nấu trứng cho ‘con muỗi thối’ ăn! Hôm nay hai đứa bây mà không mang rau về, thì chờ bị bố đánh c.h.ế.t đi nhé!”

 

Nói rồi nó cắm đầu bỏ chạy, bóng dáng biến mất rất nhanh.

 

Chị cả run lên, quay đầu nhìn đống rau dại bị giẫm nát, sốt ruột đến mức nước mắt rơi xuống:

 

“Đa Đa, mau đi chỗ khác hái thêm đi.”

 

Nhà họ Diệp vốn do bà nội quản lý.

 

Nhưng từ khi Diệp Văn Tinh chào đời, lời của nó đã trở thành thánh chỉ.

 

Cho dù còn chưa biết tự xúc cơm, bà nội vẫn hầu hạ nó như một tiểu hoàng đế, hễ nó nhìn món gì nhiều hơn hai lần, bà cũng tìm cách vơ về.

 

Huống chi là món trứng gà nấu rau dại.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Không cần đâu.”

 

Tôi nhặt lại mấy lá rau bị giẫm nát bỏ vào giỏ, rồi hái thêm vài nhánh còn nguyên, gom thành một chỗ.

 

Mùng ba tháng ba, phải ăn rau dại.

 

Những năm tháng cả làng còn thiếu ăn, loại rau ngon như thế này đều đã bị hái sạch, giỏ rau này là tôi với chị cả đi khắp núi rừng mới kiếm được. Giờ mặt trời đã lặn, tìm thêm cũng chẳng kịp.

 

Mà rõ ràng Diệp Ngư cố ý.

 

Nó không dám động đến Văn Tinh, liền trút giận lên tôi với chị cả, mong chúng tôi bị đánh để nó ngồi xem trò vui.

 

“Nhưng mà…”

 

Chị cả xoay vòng vòng, không biết phải làm sao.

 

Rồi bỗng giật lấy cái giỏ:

 

“Chị sẽ nói là chị lỡ tay làm rơi, nếu bố có đánh thì đánh chị. Em chỉ cần núp sau lưng chị, tuyệt đối đừng mở miệng.”

 

“Rõ ràng là Diệp Ngư giẫm nát.”

 

Tôi giành lại giỏ, ôm trước ngực, đi thẳng về nhà dưới ánh chiều tà.

 

Nó không nên mắng chị cả.

 

Nó làm vỡ bát của tôi, thì tôi sẽ đập nát cái nồi của nó.

 

Khi về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối.

 

Diệp Ngư đang ngồi dưới mái hiên chơi đùa với Văn Tinh, lúc thì khen em trai đẹp trai, lúc lại nói sau này nhất định học giỏi, khiến bà nội cười đến mức miệng không khép lại được.

 

Nhưng vừa liếc thấy tôi và chị cả, gương mặt già nua ấy lập tức sầm xuống:

 

“Cũng biết đường về à? Sao không c.h.ế.t rục ngoài kia đi!”

 

Chị cả cúi đầu im lặng.

 

Tôi ngoan ngoãn đặt giỏ rau trước mặt bà:

 

“Hái trễ nên chậm ạ.”

 

Sắc mặt bà lúc này mới dịu lại một chút.

 

Diệp Ngư thì lại nhao nhao, miệng còn ngọt mùi kẹo:

 

“Mau mang vào bếp, mẹ còn đợi nấu trứng cho em trai đấy.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn nó.

 

Ăn được chút kẹo liền nghĩ có thể xóa sạch mọi chuyện sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt nó khẽ né tránh:

 

“Nhìn cái gì mà nhìn? Không biết em trai còn đang chờ ăn trứng à?”

 

Nói rồi nó vội nhét giỏ vào tay tôi.

 

Tôi cố tình không đỡ.

 

Trong màn đêm xanh xám, lá rau dập nát cùng cành vụn đổ tung tóe khắp nơi.

 

“Đồ súc sinh!”

 

Bà nội chửi ầm lên, lại gọi to:

 

“Căn Sinh, mau ra đây! Hai con tiện nhân này cả buổi chiều không biết đi đâu, giờ lại mang đống rác rưởi về hại con trai mày!”

 

Trong nhà, một bóng đen lao ra.

 

Bố tôi kéo theo cây gậy gỗ to bằng hai ngón tay, thẳng hướng tôi mà vung xuống.

 

Chị cả hoảng hốt kéo tôi ra sau lưng.

 

Tôi giật tay chị, lôi chạy thục mạng:

 

“Là Diệp Ngư giẫm nát!”

 

“Là nó vu oan cho con!”

 

Diệp Ngư vừa khóc vừa hét, làm tôi chẳng kịp phân bua.

 

Tiếng gió rít sau lưng, gậy sắp nện xuống. Tôi nghiến răng đẩy mạnh chị cả ra, bản thân hứng trọn một đòn.

 

“Đa Đa!”

 

Chị cả hét thất thanh.

 

Tôi bị đánh đến mắt nổ đom đóm, ngã chúi về phía trước, trong cổ họng tràn đầy mùi m.á.u tanh.

 

Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra, tôi còn tưởng bà sẽ đỡ tôi dậy.

 

Nhưng bà chỉ đứng sững hai giây, rồi vội vàng che mắt Diệp Văn Tinh lại:

 

“Diệp Đa, mau xin lỗi bà nội với bố mày đi.”

 

“Đúng thế!”

 

“Chính mày mang mớ rau nát ra lừa người, còn muốn đổ lên đầu tao!”

 

Diệp Ngư vội vàng hùa theo, muốn đạp tôi xuống tận cùng.

 

Chị cả khóc nức nở, ôm chặt lấy tôi:

 

“Bố, là con… Là Diệp Ngư ghen vì kẹo đều bị bà nội cho em trai, nên mới cố tình không cho em trai ăn rau trứng.”

 

Tôi nằm trong lòng chị, ho sặc sụa.

 

Trong cổ họng lan ra vị ngọt ngọt — không biết kẹo có vị thế này không?

 

Người lớn đồng loạt nhìn về phía tôi.

 

Tôi rơi nước mắt, nghẹn giọng:

 

“Thực ra có giẫm nát cũng chẳng sao. Chỉ là hôm nay nhiều người đi hái, muộn quá nên con với chị cả muốn hái thêm cũng không kịp nữa… Em ba, em có mắng chị hay chị cả cũng không sao, nhưng em trai là mạng sống của nhà họ Diệp, nó chỉ muốn ăn rau trứng thôi, sao em lại nỡ giành giật?”

 

“Không, không phải vậy!”

 

Diệp Ngư sợ hãi, nhưng thân thể run rẩy, nhìn tôi lại đầy căm hận.

 

“Sao lại không phải?”

 

Tôi đối diện với ánh mắt nó, dưới màn đêm u tối, chậm rãi nở một nụ cười lạnh lùng — chỉ mình nó hiểu:

 

“Nếu không phải em chạy đến trút giận lên chị và chị cả, thì làm sao chị biết chuyện kẹo?”

 

Chị cả là người hiền lành.

 

Bị bà nội độc ác, người bố vũ phu, thậm chí là nước mắt của mẹ ràng buộc, chị chỉ biết cúi đầu chịu đựng, dốc sức gánh vác.

 

Nhưng tôi thì khác.

 

Trong ba chị em, tôi là đứa ít nói nhất.

 

Cũng là đứa thù dai nhất.

 

Ai tốt với tôi, tôi sẽ nhớ.

 

Ai gây thù oán với tôi, tôi cũng sẽ khắc sâu không quên.

 

Diệp Ngư nghẹn họng, không nói nổi một lời.