“Vâng, tất cả nghe theo mẫu thân.” – ta ngoan ngoãn đáp lời.
Thế là ta vừa ngáp, vừa theo chân Cẩm Tâm và Lý ma ma thong thả về Trúc Minh viện… đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, ta còn chưa kịp rửa mặt thay y phục, Cẩm Tâm đã đứng bên giường, tay chân múa loạn xạ, giọng đầy kích động:
“Tiểu thư, người đoán xem… Lâm di nương… sảy thai rồi!”
Nàng nghiến răng nói tiếp:
“Ả tiện nhân họ Lâm kia thật chẳng ra gì! Nàng ta một mực nói rằng chính món phù dung tô của viện chúng ta đưa sang nên mới khiến nàng mất con.”
“Hầu gia vừa nghe, nổi giận đùng đùng, suýt nữa thì chạy tới Trúc Minh viện chất vấn người. Nô tỳ hết lời thanh minh rằng tối qua người luôn ở bên cạnh lão phu nhân tại Từ An viện, không hề rời nửa bước.”
“Lão phu nhân cũng thay nô tỳ làm chứng, hầu gia lúc ấy mới chịu đem Thu Nguyệt - người đưa phù dung tô sang viện của Lâm di nương đi thẩm tra.”
Nghe nàng kể, trong lòng ta chỉ thấy một chữ: sảng khoái.
Kiếp trước, chính Lâm Mạn Nhu đẩy ta mất đi hài tử.
Kiếp này, đến lượt nàng ta nếm thử mùi vị đó.
Không biết lúc này, tâm can nàng… có khổ như ta năm xưa chăng?
Cẩm Tâm chăm chú nhìn ta, đầy hy vọng hỏi:
“Tiểu thư, người nói xem… Thu Nguyệt kia có khai ra tiểu thư Tương Dao không? Nếu hầu gia biết được chuyện này là do Tương Dao tiểu thư làm ra, liệu có đuổi nàng ta ra khỏi phủ không?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng mơ màng tưởng tượng:
“Lâm di nương sẩy thai, biểu tiểu thư bị đuổi đi, hai con chim hoàng yến vây quanh hầu gia đều không còn, sau này… chẳng phải người với hầu gia có thể yên ổn sống bên nhau rồi sao?”
Nàng… thật quá đỗi ngây thơ.
Triệu Sĩ Trai đem Thu Nguyệt đi thẩm tra, đâu phải vì muốn tra ra hung thủ thật sự, mà là để bịt miệng, ngăn cản nàng khai ra Hứa Tương Dao.
Hắn yêu thương Hứa Tương Dao thật lòng, yêu đến mức… dù nàng có g.i.ế.c c.h.ế.t hài tử của hắn, hắn vẫn sẵn sàng dọn sạch hậu quả cho nàng.
Cẩm Tâm thấy ta trầm mặc, lại hỏi:
“Tiểu thư, Tương Dao tiểu thư vì sao nhất định phải sai Thu Nguyệt đưa phù dung tô tới Hành Lan viện?”
“Bởi vì nàng ta quá tham lam.” – ta đáp.
Kiếp trước, Hứa Tương Dao bày mưu tính kế với cả ta lẫn Lâm Mạn Nhu.
Đủ thấy nàng là kẻ tâm tư thâm trầm, dã tâm lớn.
Nàng đánh một nước cờ, liền muốn ăn luôn hai ba quân.
Đứa nhỏ trong bụng Lâm Mạn Nhu, nàng vốn đã thấy chướng mắt, từ lâu đã muốn diệt trừ.
Đáng tiếc, sau khi nắm được đối bài, Lâm Mạn Nhu luôn phòng bị nàng chặt chẽ, khiến nàng chẳng có cơ hội ra tay.
Tối qua là đêm trừ tịch, người trong phủ ai nấy đều lơi lỏng, Lâm Mạn Nhu chắc cũng sơ suất.
Nàng liền quyết ý mượn cơ hội này… xuống tay với đứa bé trong bụng đối phương.
Nhưng Hứa Tương Dao lại không muốn xử lý một mình Lâm Mạn Nhu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng còn muốn lấy ta làm vật hy sinh, để giữ chắc quyền quản sự trong tay.
Chỉ cần khiến người khác tin rằng… Lâm Mạn Nhu sẩy thai là do ta, thì nàng có thể danh chính ngôn thuận tiếp tục cầm đối bài rồi.
Hôm qua, khi Lâm Mạn Nhu viện cớ thân thể khó chịu, không đến dự yến, ta đã sai Lý ma ma bên cạnh mẹ chồng đem theo một phần đồ ăn chia nhỏ đưa trước sang Hành Lan viện.
Hứa Tương Dao chỉ còn cách ra tay với món phù dung tô làm tạm trong phòng bếp.
Nàng cho nha hoàn đến gọi Cẩm Tâm, bịa chuyện ở Trúc Minh viện xảy ra sự cố, chính là muốn kéo Cẩm Tâm ra khỏi Từ An viện, để tiện gán tội.
Toàn bộ An Nam hầu phủ ai chẳng biết Cẩm Tâm là tâm phúc thân tín nhất của ta.
Chỉ cần lôi kéo được nàng vào, tội danh gán vào ta sẽ không thể phủ nhận.
Theo lý mà nói, một khi Cẩm Tâm không rời khỏi Từ An viện, nàng ta đáng lẽ phải dừng tay.
Nhưng… Hứa Tương Dao quá tham lam.
Nàng sợ sau này không còn dịp nào thuận lợi như vậy nữa, vì thế cắn răng mà dùng Thu Nguyệt làm con cờ.
“Tương Dao tiểu thư kia, tâm cơ quả thực sâu không lường nổi.” – Cẩm Tâm lắp bắp, líu cả đầu lưỡi mà nói.
“Hầu gia lại một mực bảo vệ nàng, chẳng lẽ chúng ta… không còn cách gì trị nàng nữa sao?”
“Giúp ta thay y phục, chúng ta đến Từ An viện.” – ta nhàn nhạt nói.
Khi ta đến Từ An viện, Triệu Sĩ Trai cũng có mặt.
Hắn đang bẩm báo với mẫu thân hắn về kết quả tra xét vụ việc.
“Thu Nguyệt để chứng minh trong sạch, đã đ.â.m đầu vào cột mà chết. Trước khi chết, nàng ta một mực khẳng định phù dung tô không có vấn đề gì.”
“Con đã sai đại phu kiểm tra, quả đúng là phù dung tô bình thường. Mạn Nhu có lẽ do ăn uống quá độ, đi nhà xí liên tục, dẫn đến sẩy thai. Thai trong bụng nàng ta cũng chưa đầy hai tháng, vốn dĩ cũng không ổn định.”
Một lời này, gột rửa sạch tội lỗi của Hứa Tương Dao đến không còn một hạt bụi.
Dẫu ta sớm đã đoán trước kết cục, nhưng trong lòng vẫn thấy lạnh lẽo thấu xương.
Mẹ chồng mặt lạnh như sương, hỏi hắn:
“Thật vậy sao?”
“Là nhi tử đích thân điều tra, đương nhiên là thật.” – Triệu Sĩ Trai thản nhiên đáp.
Bà khẽ thở dài một tiếng, mang theo sự thất vọng ê chề, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Chờ Triệu Sĩ Trai rời đi, ta mới lên tiếng:
“Mẫu thân, mai là mùng hai tháng Giêng, con nên về thăm nhà phụ mẫu con ạ.”
Mùng hai Tết, nữ nhi đã xuất giá trở về nhà, là tập tục của nước Đại Chiêu.
Mẹ chồng nhìn ta, ngữ khí mang theo chút thương lượng:
“A Vu, năm nay con mang thai, đi lại vất vả, chẳng bằng để Sĩ Trai mang theo hậu lễ đến phủ Quốc Công, thay con chúc Tết phụ mẫu con vậy…”
Ta mỉm cười, ánh mắt mang theo bi ai:
“Mẫu thân, chính bởi vì con đang mang thai, lại càng nên về ạ. Mạn Nhu đã mất đứa bé, đứa bé trong bụng con nhất định phải giữ được. Không ai… có thể vươn cánh tay đến phủ Quốc Công được.”