Bà nghe vậy liền nhíu mày:
“Mạn Nhu không giữ được thai, nếu nàng ta còn chút lương tâm, thì không nên oán giận lên đầu con…”
“Mẫu thân hiểu rõ mà, con đâu có nói đến Mạn Nhu.” – ta cắt lời.
Ta không tin, Hứa Tương Dao và Triệu Sĩ Trai lén lút qua lại dưới mắt bà ta, mà bà ta lại hoàn toàn không biết gì.
Chẳng qua bà không muốn làm kẻ phá hoại mối nhân duyên của con trai, cũng không muốn mất một nàng dâu có thân phận là đích nữ phủ Quốc Công, nên vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Quả nhiên, sau khi ta nói thẳng ra, thần sắc bà ta uể oải sa sút hẳn.
Bà buồn bã nói:
“A Vu, Sĩ Trai… chỉ là nhất thời hồ đồ. Huống hồ, con là chính thê, là thê tử danh chính ngôn thuận của Sĩ Trai. Bất kể là Mạn Nhu hay Tương Dao, cũng không thể sánh bằng con.”
“Vậy sao!” – ta chỉ nhẹ giọng đáp.
Bà tiếp lời khẩn cầu:
“A Vu, con tha thứ cho nó đi. Nam nhi mà, lúc trẻ ai chẳng có chút phong lưu nhẹ dạ?”
“Mẫu thân, những lời ấy, con hiện giờ không còn lòng dạ đâu mà nghĩ đến. Con chỉ muốn bình an vượt qua lần này, thuận lợi sinh hạ đứa bé này. Nó mang huyết mạch của Sĩ Trai, cũng là m.á.u mủ của con.”
Ta khẽ vuốt ve bụng mình, chậm rãi nói tiếp:
“Sĩ Trai không thương con, nhưng chàng nhất định sẽ thương hài tử của chúng con.”
Mẹ chồng nghe xong, hiểu rõ trong lời ta không hề có ý lấy phủ Quốc Công ra gây sức ép, cũng không phải muốn tuyệt tình đoạn nghĩa với Triệu Sĩ Trai, liền nhẹ lòng thở ra một hơi.
Bà vừa như an ủi ta, lại vừa tự dỗ mình:
“Phải rồi… chờ con sinh xong, Sĩ Trai làm cha rồi, tự nhiên sẽ biết thu hồi tâm tính.”
Bà đồng ý để ta cùng Triệu Sĩ Trai ngày mai trở về phủ Quốc Công thăm nhà, đồng thời ta cũng lưu lại phủ một thời gian để an thai.
Ra khỏi Từ An viện, bước chân ta nhẹ nhõm hẳn.
Nhà phụ mẫu của ta, có thể chưa từng xem ta như trân châu ngọc bảo… Nhưng một khi ta đưa theo trưởng tử của phủ An Nam hầu trở về, họ tất sẽ dốc lòng chiếu cố.
Ta… và cả Cẩm Tâm, từ nay rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc yên lành.
Về đến Trúc Minh viện, ta liền sai Cẩm Tâm đi gọi Tạ Tam tới.
Tạ Tam là nghĩa huynh của ta, từ thuở nằm nôi đã cùng b.ú chung một bầu sữa của nhũ mẫu. Sau khi ta xuất giá vào phủ An Nam hầu, cả nhà huynh ấy cũng theo về phủ làm việc.
Ta dặn:
“Ở tiền viện hầu phủ vừa thẩm tra xong một vụ án, t.h.i t.h.ể hung thủ đến giờ e còn chưa kịp xử lý. Huynh hãy âm thầm bám theo, xem bọn họ định vứt xác nơi nào.”
“Đợi xác bị ném đến bãi tha ma, huynh nhớ canh chừng đừng để chó hoang gặm mất. Sau đó, nghĩ cách dẫn Lâm di nương đến đó, để nàng tận mắt thấy vết thương do kiếm để lại trên thi thể.”
Thu Nguyệt vốn là một nha đầu rất sợ đau, ta chắc chắn nàng tuyệt đối không dám tự sát.
Kẻ ra tay, chỉ có thể là Triệu Sĩ Trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đã dò hỏi một ma ma quét dọn trong tiền viện, bà ta tận mắt thấy hầu gia ném đi một mảnh vải đẫm máu, e rằng chính là giẻ lau m.á.u sau khi đã rút kiếm g.i.ế.c người.
Tạ Tam lĩnh mệnh lui xuống.
Ta lại quay sang dặn Cẩm Tâm:
“Đi tìm hai ma ma lắm mồm nhưng trung thành, sai họ đến gần Hành Lan viện buôn chuyện.”
“Chỉ cần nói rằng năm ấy hầu gia vốn định nạp Tương Dao tiểu thư, sợ ta không đồng ý nên mới nhường cho Lâm di nương. Ai dè ta lại thuận theo, Lâm di nương chẳng qua là nhặt được phần thừa của Tương Dao tiểu thư. Vì thế, cũng khó trách hai người bọn họ xưa nay không đội trời chung.”
Hứa Tương Dao bày bộ mặt vì ta mà đấu đá với Lâm Mạn Nhu như gà mái đánh nhau, mà ta thì lại ra vẻ bao dung độ lượng, luôn luôn nhún nhường Lâm Mạn Nhu.
Lâm Mạn Nhu trong lòng tất đã có hoài nghi.
Từ sau khi mất hài tử, Triệu Sĩ Trai chỉ đến Hành Lan viện đúng một lần, là để thuật lại kết quả thẩm tra Thu Nguyệt.
Đợi nàng nghe mấy lời đó từ miệng mấy ma ma buôn chuyện, lại tận mắt thấy vết kiếm trên t.h.i t.h.ể Thu Nguyệt, ắt sẽ tự tỉnh ngộ.
Điều mà nàng từng lấy làm kiêu hãnh — sự sủng ái của Hầu gia — hóa ra chỉ là một màn lừa dối.
Đứa con trong bụng nàng, so với Hứa Tương Dao, chẳng đáng một chút nào trong mắt Triệu Sĩ Trai.
Từ lúc được nâng lên làm di nương, Lâm Mạn Nhu đã được nuông chiều quá mức.
Giờ đây, vừa mất hài tử, lại phát hiện bản thân chẳng qua chỉ là bàn đạp cho kẻ khác…
Nàng ta chắc chắn sẽ phát điên thôi.
Khóe môi ta khẽ cong lên, nụ cười như có như không.
Ta thật muốn biết kiếp này, Lâm Mạn Nhu sẽ hung hãn tới mức nào.
Đến chạng vạng, Tạ Tam quay lại bẩm báo:
“Lâm di nương mắt sưng húp vì khóc, nhưng vẫn không đi tìm hầu gia gây chuyện. Nàng ta chỉ lặng lẽ đến Trân Bảo Trai, mua một cây chủy thủ sắc bén vô cùng. Sau đó lại tới chợ đen… mua một gói độc dược.”
Trong lòng ta, chợt nổi lên một sự hân hoan mãnh liệt.
Ngày mà lang sói và ác khuyển quyết liều mạng với nhau, ta đã chờ rất lâu rồi.
Sáng hôm sau, mồng Hai Tết, Triệu Sĩ Trai cùng ta lên xe ngựa tiến về phủ Quốc Công.
Hắn trông vô cùng tiều tụy, thần sắc mệt mỏi đến tột cùng.
Ta giả vờ không thấy, tay khẽ đặt lên bụng, tựa đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Mơ màng giữa cơn buồn ngủ, ta cảm thấy có người đang nhẹ nhàng sờ bụng mình.
Vừa nhận ra là Triệu Sĩ Trai, toàn thân ta liền nổi da gà.
Mãi cho đến khi xe ngựa dừng trước cổng phủ Quốc Công, sợi dây thần kinh kéo căng mới dần buông lỏng.
Sau khi bái kiến phụ mẫu, ta viện cớ mệt nhọc, lui về phòng nghỉ ngơi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Triệu Sĩ Trai thì ở lại cùng phụ thân ta đánh cờ.
Đến chiều, Lý ma ma bên cạnh mẹ chồng vội vã đến phủ Quốc Công.