Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 255



Theo như yêu cầu này, Lê Mạn phỏng vấn rất nhiều người, có phụ nhân vì bản thân không đủ sạch sẽ bị loại, có phụ nhân vì nói chuyện không đủ lễ phép bị loại, cũng có phụ nhân không đủ kiên nhẫn tinh tế với bọn nhỏ liền bị loại.

Lê Mạn phỏng vấn hai ngày, vẫn không tìm được người thích hợp, mãi đến ngày thứ ba, có một phụ nhân đến đây xin việc, Lê Mạn cảm thấy cũng không tệ lắm.

Phụ nhân này chừng ba mươi tuổi, mặc đồ may thủ công, trông rất cũ kỹ, nhưng lại rất sạch sẽ, tóc cũng chải lên ngay ngắn chỉnh tề, cả người làm cho người ta cảm thấy vừa hiền thục vừa lưu loát.

 Lần đầu tiên Lê Mạn nhìn thấy đã cảm thấy không tồi, hỏi nàng ấy: "Ngươi có con chưa?"

Phụ nhân kia gật gật đầu: "Có, ta có một đứa con trai và con gái, con trai mười tuổi, con gái bảy tuổi."

Lê Mạn chú ý tới, lúc nàng ấy nói đến các con nhà mình, ánh mắt nàng đầy dịu dàng và hạnh phúc, có thể nhìn ra được, nàng ấy rất yêu các con nhà mình, lúc nhắc tới bọn chúng cũng thấy rất hạnh phúc.

 Lê Mạn lại hỏi: "Vậy bình thường khi các con của ngươi làm sai chuyện gì, ngươi làm thế nào?”

Phụ nhân nói: "Mỗi lần như vậy ta đều để cho chúng đứng ở trước tường, đứng áp mặt vào tường nửa canh giờ, sau đó ta mới nói chuyện với bọn chúng, nói ra lỗi sai của bọn chúng, để bọn chúng sửa lại."

Lê Mạn gật gật đầu.

Câu hỏi này trước đó nàng đã hỏi rất nhiều người tới đây phỏng vấn, có người trả lời: "Bọn nhỏ làm sai vậy đánh một trận là chúng sẽ nhớ rõ, lần sau sẽ không dám làm sai nữa." ; lại có phụ nhân nói: "Chỉ là trẻ con thôi, không hiểu chuyện, nói cho chúng hiểu là được rồi." ; cũng có phụ nhân nói: "Mẹ chồng ta rất chiều bọn nhỏ, ta không quản được, nếu không thì mẹ chồng ta sẽ trách mắng ta." ; lại có người nói: "Lão công nhà ta chỉ dạy bọn nhỏ, để lão công nhà ta đánh một trận là được rồi."

Câu trả lời của những người này Lê Mạn không hài lòng lắm.

Nhưng này nàng ấy trả lời cực kỳ phù hợp với Lê Mạn, nếu là Lê Mạn, nàng sẽ không ra tay đánh bọn nhỏ, nhưng cũng không chiều bọn chúng quá, nàng muốn để bọn nhỏ tự nhận ra lỗi sai của mình, sau đó lại nói chuyện với chúng, để bọn chúng sửa lại.

Đương nhiên, nơi này của nàng là trông giữ phòng trò chơi chứ không cần nàng ấy phải dạy bảo bọn nhỏ, không có khả năng để nàng ấy phạt con nhà người ta đứng ra góc tường, chỉ là Lê Mạn muốn tìm một người có cùng quan điểm và thái độ về việc đối xử với bọn nhỏ, cho nên mới hỏi câu hỏi này thôi.

Cho nên bên ngoài phụ nhân này có cùng quan điểm đối xử với bọn nhỏ nên Lê Mạn rất hài lòng, cuối cùng, Lê Mạn hỏi: "Không biết ngươi có thể nói với ta một chút, vì sao ngươi lại đến làm công việc này được không?”

Phụ nhân không trả lời ngay lập tức, chỉ mấp máy môi, vẻ mặt hơi buồn bã: “Nhà ta đang khó khăn, cần tiền bạc, lão công ta đang làm việc thì bị ngã, hiện tại thân thể rất yếu, cần uống thuốc điều trị, trong nhà không có thu nhập, rất khó khăn, cho nên ta liền nghĩ cách tìm công việc để đỡ cho nhà ta, thấy ngươi báo tìm người, ta cứ tới hỏi một chút."

Lê Mạn gật gật đầu, không nói thêm về đề tài này nữa, mà nói: "Nơi này của ta, cần tìm một người trông giữ bọn nhỏ trong phòng trò chơi, bảo đảm an toàn cho bọn chúng, để không xảy ra chuyện, nhưng bọn nhỏ không hiểu chuyện, có vẻ khó nói chuyện, cũng có khả năng sẽ không nghe lời ngươi, ngươi có thể làm tốt công việc này không?"

Phụ nhân nghe vậy vén sợi tóc rơi ở bên tai ra đằng sau, suy nghĩ, cũng không mạnh miệng: “Ta sẽ cố gắng làm tốt, có thể cho ta thử một lần được không? Nếu ta không làm được, ngươi có thể không thuê ta."

Lê Mạn nở nụ cười: “Được, có thể cho ngươi thử một lần, làm ba ngày trước, nếu không thành vấn đề, ngươi là có thể ở lại làm, mỗi sáng tới giờ cửa hàng mở cửa thì đến đây, đến giờ đóng cửa buổi tối thì về nhà, giữa trưa ăn cơm tại đây, một tháng nghỉ hai ngày, 500 văn tiền một tháng, ngươi xem thế nào, nếu có thể thì ở lại."

Phụ nhân không nghĩ tới còn được bao ăn, một tháng có được 500 văn tiền, còn nhiều hơn so với nam nhân làm một tháng, mắt sáng lên, gật đầu: “Có thể có thể, ta nhất định làm tốt."

Lê Mạn mỉm cười: “Còn chưa có hỏi ngươi xưng hô thế nào?"

Phụ nhân đáp lại: "Tướng công ta họ Vương, mọi người hay gọi ta là Vương tẩu tử."

Lê Mạn gọi nàng một tiếng "Vương tẩu tử", sau đó nói: "Vậy hôm nay ngươi trở về chuẩn bị một chút, sáng mai cứ tới đây bắt đầu làm, có được không?”

Vương tẩu tử nói có thể.

Sáng hôm sau cửa hàng vừa mới mở cửa, Vương tẩu tử đã đứng ở ngoài cửa, ngày hôm qua Tống Đại Sơn đã thấy Vương tẩu tử, biết hôm nay nàng ấy tới, nhưng vẫn khá kinh ngạc: “Vương tẩu ngươi tới sớm thế sao?"