Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 256



Vương tẩu có hơi ngại ngùng nở nụ cười: “Ta muốn tới sớm một chút, để dọn dẹp một lượt hai gian phòng luôn."

Tống Đại Sơn gật gật đầu, để Vương tẩu tiến vào, sau đó dẫn nàng ấy đến phòng nghỉ và phòng trò chơi nhìn qua một lượt, đáp ứng yêu cầu của Vương tẩu, đưa cho nàng ấy một cây chổi và hót rác, sau đó, nàng ấy bắt đầu dọn dẹp.

Đợi tới khi Lê Mạn tới, đã thấy Vương tẩu nhìn bọn nhỏ chơi đùa trong phòng trò chơi, trong tay còn cầm một giỏ kim khâu đang vá gì đó.

 Lê Mạn đi đến bên cạnh nàng ấy hỏi: "Vương tẩu ngươi đang làm gì vậy?"

Vương tẩu thấy Lê Mạn đến, liền đứng lên chào hỏi: “Lão bản nương tới rồi sao. Ta nghĩ ta ở trong này nhìn cũng rất nhàn, có thể vừa trông bọn nhỏ vừa thêu ít đồ, ta thêu mấy đồ chơi bằng vải để ở trong này cho bọn nhỏ chơi, số vải này là Ngô đại nương cho ta."

Lê Mạn gật gật đầu: “Được, ngươi cần cái gì có thể tìm Ngô đại nương, vậy ngươi cứ làm đi." Nói xong liền đến phòng trang điểm.

 Vương tẩu làm ba ngày, Lê Mạn cũng quan sát ba ngày. Vương tẩu cực kì dịu dàng với bọn nhỏ, có thể dỗ chúng nghe lời, mà nàng ấy cũng chịu khó, mắt luôn quan sát, trên cơ bản sẽ không nhàn rỗi, có mấy việc không phải của nàng ấy nàng ấu cũng làm, Lê Mạn rất hài lòng với nàng ấy, vì thế, Vương tẩu ở lại làm chính thức.

Có người trông coi phòng trò chơi, cả cửa hàng xem như chính thức đi vào quỹ đạo, rất nhiều chuyện không cần Lê Mạn tự quan sát nữa, Lê Mạn càng thoải mái, cũng có thể an tâm làm việc và dưỡng thai.

Lúc này, mùa xuân đã đến, mọi người bỏ đi toàn bộ lớp áo bông dày dặn.

Mùa xuân là mùa vạn vật sống lại, cũng là mùa sinh sôi nảy nở, hoa trong vườn hoa trong thôn dần dần nở rộ, cũng không cần vào thôn hoặc ra sau núi lấy đồ làm hương cao trong cửa hàng nữa.

Mai Tử hái số hoa đang nở rộ trong vườn xuống, nhờ Triệu Trường Bang mang đi, sau đó Tống Đại Sơn liền lái xe lừa đến thôn kéo hoa về làm hương cao, về sau hương cao trong cửa hàng càng phong phú hơn, lượng bán cũng tốt hơn trước kia.

Mà lúc này, cũng đến lúc học đường bắt đầu tuyển học trò, trước khi hết năm Lê Mạn vẫn nhớ chuyện Tiểu Bảo đến trường cũng cần phải đăng ký.

Trên trấn chỉ có một học đường, tên là Dục Anh đường, Lê Mạn hỏi thăm một chút, bên trong tổng cộng có ba phu tử, đều là tú tài. Bên trong chia làm ba lớp, trong đó có lớp là chuyên thu nhận học trò vừa mới vỡ lòng, những đứa nhỏ bên trong đều có vẻ nhỏ, vừa lúc hợp với Tiểu Bảo.

Lê Mạn nghỉ một ngày, đưa Tiểu Bảo đến Dục Anh đường cùng Tống Đại Sơn.

Người giữ cửa của Dục Anh đường thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn dẫn con tới xin học, liền đưa bọn họ đến chỗ các phu tử soạn bài, dẫn tới chỗ một trong số các phu tử, sau đó liền rời đi.

Tống Đại Sơn hành lễ chào phu tử trước, cũng bảo Tiểu Bảo hành lễ, sau đó nói với phu tử: "Phu tử, đây là con trai ta, tới xin vào học, mong phu tử nhận vào học."

Phu tử nhìn Tiểu Bảo trắng trẻo, thầm nghĩ đứa nhỏ này nhìn quá nhỏ, hỏi Tống Đại Sơn: "Đứa nhỏ nhà ngươi nhìn nhỏ quá, bao nhiêu tuổi rồi?”

Tống Đại Sơn thành thật trả lời: "Năm nay năm tuổi rồi."

Phu tử hơi hơi nhíu mày lại: “Năm tuổi? Quá nhỏ, chỗ chúng ta ít nhất phải sáu tuổi mới được, trẻ nhỏ năm tuổi chúng ta không thể nhận được."

Thấy phu tử ngại tuổi tác của Tiểu Bảo, Lê Mạn đứng dậy, cúi người chào phu tử, rồi mới nói: "Phu tử, đúng là đứa nhỏ nhà ta hơi nhỏ, nhưng nó có thể sánh bằng những đứa nhỏ lớn tuổi hơn, nó hiểu chuyện lắm, cũng rất thích học, ở nhà chờ đợi sẽ ảnh hưởng tới nó, cho nên chúng ta mới muốn đưa nó tới học đường đọc sách sớm hơn, mong phu tử có thể thu nhận nó."

Phu tử nghe Lê Mạn nói lời này, rất hứng thú, sờ sờ chòm râu trên, hỏi: "A...? Nói như vậy, đứa nhỏ nhà ngươi đã vỡ lòng rồi?"

Lê Mạn gật đầu: “Không dám lừa phu tử, đúng là đứa nhỏ nhà ta đã được vỡ lòng rồi, tiểu nữ tử bất tài, ở nhà chỉ dạy nó được một chút, nó rất ham học, cũng rất thông minh, nhưng hai phu thê chúng ta bận quá, không có cách nào dạy nó hẳn hoi, mới muốn đưa nó tới học đường học hành cho tốt."

Phu tử không nghĩ tới Lê Mạn lại biết chữ, còn phổ cập cho đứa nhỏ trước, lại càng hứng thú hơn, tầm mắt chuyển qua phía Tiểu Bảo, hỏi nó: “Nhóc con, có thể nói với phu tử một chút, ngươi đã học được gì rồi?"

Tiểu Bảo tuyệt không sợ người lạ, thấy phu tử hỏi mình, nó cũng nghiêm túc trả lời: "Con biết tính toán, sau tính toán, còn biết Tam Tự kinh, còn biết thơ ca, đều là nương con dạy con."

Phu tử rất thưởng thứ thái độ không kiêu ngạo không sợ hãi của Tiểu Bảo, không nhịn được sờ sờ đầu Tiểu Bảo: “Vậy ngươi có thể đọc Tam Tự kinh cho ta nghe một chút không?"

Bình thường mỗi ngày Tiểu Bảo đều đã đọc Tam Tự kinh một lần, lúc này liền mở miệng đọc: "Nhân chi sơ, tính bản thiện. . . ."