Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 274



Tống Đại Sơn phụ trách xử lí hoa màu và sản xuất các loại hương cao, sản phẩm làm đẹp ở thôn trang ngoại thành, mỗi ngày trời vừa sáng đã phải đánh xe đi, đợi đến gần tối mới trở về.

Ngày hôm đó, Tống Đại Sơn cũng như mọi khi trở về từ thôn trang, chẳng qua nhãn thần cứ hướng về phía cửa lớn. Lê Mạn thấy kì quái: “Đại Sơn, chàng đang nhìn gì thế?”

Tống Đại Sơn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Có một cô nương mấy ngày nay cứ loanh quanh ở trước tiệm của chúng ta, giống như đang nhìn gì đó nhưng lại không tiến vào, rất là kì quái.”

Lê Mạn thò đầu ra bên ngoài nhìn về phía cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy một cô nương mặc bố ý khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang nhìn vào cửa hàng, thấy Lê Mạn nhìn mình thì lập tức chuyển tầm mắt.

“Có phải là vị cô nương kia không?” Lê Mạn hỏi

 Tống Đại Sơn gật đầu: “ Là nàng, đứng ở cửa nhìn mấy ngày rồi.”

Lê Mạn suy nghĩ một lát liền ra khỏi cửa hàng đến trước mặt vị cô nương kia: “Cô nương, ngươi đang tìm ai sao, chúng ta có thể giúp gì không?”

Tiểu cô nương không ngờ người bên trong sẽ ra ngoài nói chuyện với nàng, lùi lại một chút, mặt hơi đỏ lên, ngập ngừng không nói nên lời.

Lê Mạn thấy nàng giống như có lời muốn nói, cười cổ vũ: “Ngươi có việc gì thì có thể trực tiếp nói là được, không cần sợ, chỉ cần là việc ta có thể giúp thì ta nhất định sẽ giúp.”

 Có lẽ do thái độ của Lê Mạn quá ôn hoà, nên dần dần buông bỏ sự cẩn trọng,mím môi như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới nhẹ nhàng mở miệng: “Ta muốn tìm một người, nhà của hắn hình như là ở đây.”

“Ồ, ai cơ? Chỉ cần ta biết thì nhất định sẽ nói với ngươi, tất cả những người ở gần đây thì ta căn bản đều quen biết.”

Tiểu cô nương cắn môi dưới sau đó thả ra, lấy hết can đảm nói: “Ta muốn tìm người tên Tống Nhất Phàm, ngài có quen không?”

Tống Nhất Phàm? Đấy không phải là Tiểu Bảo sao? Cô nương này chẳng lẽ là tìm nhà Tiểu Bảo?

Lê Mạn bất động thanh sắc đánh giá vị cô nương này nhưng không nhận ra được điều gì, bèn hỏi: “Ta hỏi ngươi một chút, ngươi tìm hắn để làm gì?”

Thấy tiểu cô nương không muốn nói, Lê Mạn cũng không miễn cưỡng chỉ nói sự thật: “Ta biết nha, ta là nương của hắn.”

Tiểu cô nương nghe xong chợt đỏ mặt, có vẻ vô cùng ngượng ngùng nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào bá mẫu.”

Thấy tiểu cô nương phản ứng như vậy, Lê Mạn đoán nàng ta khẳng định quen biết Tiểu Bảo, đến tìm hắn cũng không có ác ý.

Thấy cả người nàng phủ đầy bụi bặm, Lê Mạn liền nói: “Cô nương, Nhất Phàm nhà ta vẫn đang ở bên ngoài làm việc, phải đến tối mới về, ngươi cùng ta vào trong ngồi một lát đi.” Vừa nói vừa kéo tay nàng ta vào trong .

Tiểu cô nương tựa hồ có chút không quen, nhưng vẫn không buông tay Lê Mạn, cùng nàng vào.

Lê Mạn bảo Phúc Nhi mang nàng ta đến hậu viện, mang lên chút trà bánh điểm tâm.

Phúc Nhi đối với việc này có thái độ rất tốt, đặc biệt là đối với cô nương đến tìm ca ca nhà nàng thì vô cùng tò mò, không nhịn được hỏi: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ tên là gì?”

Cô nương cười cười: “Ta tên Thất Tịch”

Phúc Nhi nghiêng nghiêng đầu: “Tên của tỷ giống với tên của lễ Thất Tịch à.”

Thất Tịch gật đầu: “Đúng thế, bởi vì ta được sư phụ nhặt vào lễ Thất Tịch nên mới tên là Thất Tịch.”

Nụ cười của Phúc Nhi khép lại: “Xin lỗi, đã nói đến việc không hay này.”

Thất Tịch lắc lắc đầu: Không sao, sư phụ đối với ta rất tốt.”

Phúc Nhỉ chuyển sang một chủ đề khác: “Vậy tỷ có thể nói cho muội biết, sao tỷ lại muốn tìm ca ca muội vậy? Tỷ quen ca ca muội à?”

Bị Phúc Nhỉ hỏi đến vấn đề này, mặt Thất Tịch lại đỏ lên, nhếch môi mỉm cười gật gật đầu: “Ừm, ta quen ca ca muội, lần này đến tìm hắn là có việc quan trọng muốn hỏi”

Phúc Nhi có thể thấy vị tiểu tỷ tỷ này không muốn nói, nên gật gật đầu không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ tiếp đãi càng dụng tâm, còn dọn dẹp một căn phòng để nàng ở lại.

Gần tối, Tiểu Bảo từ Hàn lâm viên quay về, vừa vào đến cửa đã bị Phúc Nhi đón ở cửa bắt lại.

Tiểu Bảo mỉm cười xoa đầu muội muội: “Sao thế, sao mà hôm nay lại nhiệt tình đón ta vậy?”

Phúc Nhi nhăn mũi, cười tinh ranh nói: “Ca ca, nói cho huynh biết một chuyện, hôm nay có một vị tỷ tỷ xinh đẹp đến tìm huynh đó.”

Tiểu Bảo hơi ngạc nhiên khi nghe những lời này: “Tìm ta, ai thế?” Vừa nói vừa đi vào trong phòng.

Kết quả vừa nhìn thấy thân ảnh đang ngồi trên ghế, bước chân liền ngừng lại, trên khuôn mặt luôn không hiện vui buồn hiện lên sự kinh ngạc: “Thất Tịch?”

Thất Tịch ngay lập tức đứng dậy, khoé miệng khi nhìn thấy Tiểu Bảo không nhịn được mà khẽ cong lên, lời nói cũng hơi vội vã: “Tống Nhất Phàm”

Lê Mạn và Tống Đại Sơn nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ, Lê Mạn vấy tay với Tiểu Bảo: “Nhất Phàm, mau vài đây, vị cô nương này đợi con cả một ngày rồi.”

Tiểu Bảo lúc này mới hồi thần sau kinh ngạc, bỗng nhiên thu lại biểu tình, chậm rãi vào phòng, nhìn Thất Tịch như một người xa lạ, âm thanh cũng không nghe ra tình cảm gì nói: “Sao nàng lại đến đây?”