Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 275



Thấy biểu tình của Tiếu Bảo đột nhiên trở nên lãnh đạm, nụ cười của Thất Tịch đông cứng lại, khéo khéo váy, âm thanh cũng thấp hơn rất nhiều: “Ta…ta đến tìm huynh.”

Tiếu Bảo nheo mắt, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cầm đũa lên vừa ăn thức ăn vừa hỏi: “Ừm, tìm ta có việc gì?”

Khoé mắt của Thất Tịch không nhịn được mà đỏ lên, những điều muốn nói lúc trước lại không không nói ra lời, nhất thời không biết là đứng hay ngồi mới tốt.

Lê Mạn nhìn thấy, lông mày khẽ nhíu lại, không hiểu vì sao một người luôn ôn hoà lễ độ như Tiểu Bảo đột nhiên lại sắc bén như vậy, nhưng bây giờ cũng không tiện nói, chỉ đành kéo tay tiểu cô nương ngồi xuống: “Thất Tịch, nhanh ngồi xuống ăn cơm, ăn xong lại nói tiếp được không?”

 Thất Tịch chà chà mắt, gặt đầu: “Được, cảm ơn bá mẫu.” Nói xong liền cầm đũa lùa cơm, cũng không gắp chút thức ăn nào.

Lê Mạn không nhìn nổi, gắp chút thức ăn vào bát của Thất Tịch: “Thất Tịch, đừng khách sáo, muốn ăn gì thì tự gắp, ai lại ăn cơm không như thế chứ.”

Thất Tịch liền nói cảm ơn, đem thức ăn Lê Mạn gắp cho ăn hết.

Ăn cơm xong, Lê Mạn và Tống Đại Sơn về phòng, mang cả Phúc Nhi về phòng, chỉ còn thừa lại Tiểu Bảo và Thất Tịch để họ có thể giải quyết mọi việc.

 Tiểu Bảo đối với việc người nhà né tránh cũng không nói gì, sau khi ngồi chốt lát cũng đứng dậy chuẩn bị về phòng, trước khi rời đi còn nói một câu: “Trời tối tồi , nghỉ ngơi sớm đi.” Ngữ khí giống như đang nói chuyện với một người xa lại vậy.

Sắc mặt Thất Tịch trắng bệch, có chút không biết làm gì, mắt nhìn thấy Tiểu Bảo rời đi, không kìm lòng được nắm lấy vạt áo của hắn: “Nhất Phàm”

Tiểu Bảo kéo tay áo của mình ra, ánh mắt lạnh lùng, âm thanh cũng không có chút độ ấm nào: “Xin hãy tự trọng.”

Bốn từ khiến cho chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Thất Tịch cũng biến mất, răng cắn chặt môi dường như có thể bật cả máu.

Tiểu Bảo đợi một lúc cũng không thấy đối phương nói lời nào, ánh mắt lạnh thêm vào phần, quay người định đi.

Đi được hai bước, vạt áo lại bị nắm lại lần nữa, âm thanh của người phía sau mang theo chút bất an và e ngại truyền đến: “Nhất Phàm, huynh còn nhớ những lời nói lúc đầu với ta không?”

Tiểu Bảo nắm chặt hai tay trong tay áo, các khớp bị nắm đến trắng bệch, muốn hỏi tại sao nàng lại biến mất một cách vô thanh vô thức lâu như vậy nhưng lại không nói được lời nào, chỉ lại rút tay áo ra một lần nữa: “Không nhớ.”

Nói xong câu này, bàn tay nắm lấy tay áo cũng dần dần buông xuống, người phía sau không có bất cứ âm thanh nào.

Không khí bỗng trở nên im lặng. Tiểu Bảo có chút hối hận khi nói ra lời vừa rồi, muốn quay đầu nhìn, nhưng nghĩ đến hai năm nay khổ sở tìm kiếm, đầu lại không thể nào quay lại được, liền trực tiếp về phòng.

Nhưng khi về phòng thì không cách nào ngủ được, một lúc thì nghĩ nàng từ nơi nào đến, một lúc lại nghĩ nàng có về phòng nghỉ ngơi không, một lúc lại nghĩ thái độ của mình có phải khiến nàng buồn lòng không, cứ như thế một đêm, Tiểu Bảo không ngủ thức cho đến bình minh.

Tiểu Bảo không dễ mới chịu được đến thời gian thường dậy lúc hưu mộc, lúc này mới dậy mặc y phục rồi mở cửa, giống như mọi khi đến nhà ăn ăn sáng.

Nhưng trên bàn ăn lại không thấy thân ảnh người ấy.

Chẳng lẽ vẫn chưa ngủ dậy?

Tiểu Bảo ngồi xuống, chào hỏi Lê Mạn, Tống Đại Sơn và cả Phúc Nhi, lúc này mới an vị bắt đầu ăn cơm.

Nhưng đến lúc ăn xong vẫn không thấy nàng xuất hiện. Trong lòng có chút không chịu nổi, Tiểu Bảo giả vờ không để ý hỏi: “Cô nương hôm qua đến nhà chúng ta đâu? Vẫn chưa dậy sao?”

Lê Mạn nhướn mi, rồi lại nheo mắt vừa gắp một miếng dưa muối vừa nói: “Ồ, vị cô nương đó à, trời vừa sáng đã nói lời từ biệt với ta, cầm hành lý của mình đi rồi.”

“ Cái gì, đi rồi.” Đôi đũa của Tiểu Bảo đột nhiên rời xuống đất, khi hắn đứng dậy làm chiếc ghế kéo ra một đoạn dài, phát ra âm thanh chói tai.

Nếu là bình thường Tiểu Bảo nhất định sẽ không như vậy, nhưng bây giờ không quản được nhiều như vậy, trong đầu chỉ còn lại việc nàng đã rời đi.

“Nương, nàng đi lúc nào? Đi về phía nào?” Giọng của Tiểu Bảo chưa bao giờ gấp gáp đến vậy.

Lê Mạn uống thêm một ngụm cháo, sau khi nuốt xuống mới đáp: “Một khắc trước đã đi rồi, hình như đi về hướng tây.”

Tiểu Bảo không kịp nói nhiều, vội vàng lao ra ngoài, biến mất không thấy tung tích.

Phúc Nhi thấy choáng váng: “Nương, con còn chưa bao giờ thấy ca ca kinh hoàng thất thố như vậy nha, từ tối hôm qua sau khi gặp tỷ tỷ huynh ấy như biến thành một người khác ấy”

Lê Mạn gắp cho Phúc Nhi một cái sủi cảo: “Con còn nhỏ, chưa hiểu, việc của ca ca con cứ để nó xử lý.”

Phúc Nhi “ Vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn ăn cơm.