Mỹ Nam Trong Bồn Tắm
Nhưng đợi rất lâu, Bạch Tiêu vẫn không làm gì khác.
Chỉ ôm chặt tôi, vùi đầu vào cổ tôi cọ cọ không ngừng.
Đợi đến khi nhiệt độ giảm bớt, anh mới buông tôi ra.
Tôi chạy về phòng ngủ.
Quần áo ướt đẫm, cơ thể vẫn còn mềm nhũn.
Đạn mạc hiện lên, đầy phấn khích:
【Tôi còn chưa kịp cởi quần, mà chỉ cho tôi xem thế này thôi à?】
【??? Nam chính không được à? Không được thì ngồi bàn con nít đi, để tôi tới!】
Tôi che mặt nóng bừng của mình.
Đáng ghét.
Tôi đâu có mong đợi gì chứ.
Từ đó về sau, đi đâu Bạch Tiêu cũng ở gần tôi.
Có lúc ngẩng đầu lên, luôn bắt gặp đôi mắt xanh biếc ấy.
Nhìn đạn mạc nói:
【Nam chính chính thức bước vào kỳ tìm bạn đời, dính lấy em gái bảo bối đã trở thành bản năng rồi.】
【Giao nhân hóa thành cún nhỏ theo đuôi rồi! Em gái nhỏ đi đâu cũng theo, em gái nhỏ bận thì tự chơi đuôi, dễ thương quá trời.】
Lần nọ, tôi làm bản thảo truyện tranh đến khuya, buồn ngủ quá nên thiếp đi trong phòng làm việc.
Khi tỉnh dậy, trên người đã được đắp một chiếc chăn nhỏ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Bạch Tiêu yên lặng ngồi trên ghế bên cạnh.
Đôi mắt xanh dịu dàng nhìn tôi.
Khi chạm phải ánh mắt tôi, anh lại vội vàng quay đi.
Chỉ có vành tai là vẫn đỏ ửng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tim tôi bỗng dưng mềm nhũn.
Lúc tiễn anh về phòng tắm, anh vẫn còn len lén nhìn tôi.
Trước khi đóng cửa, tôi bắt gặp vẻ mặt cô đơn của anh.
【Giao nhân trong kỳ tìm bạn đời mà tách khỏi em gái nhỏ sẽ rất khó chịu, nam chính sợ dọa em gái nhỏ, nên mỗi tối đều tự nhịn.】
【Trời ạ, nam chính rốt cuộc là giỏi chịu đựng đến mức nào vậy.】
【Đây không phải giao nhân, mà là ninja rùa rồi!】
Nhìn thấy mấy dòng đạn mạc này, tôi lại mở cửa:
“Buổi tối anh có thể giữ hình dạng người không?”
Hàng mi anh khẽ run: “Có thể.”
Tôi quay lại: “Qua đây.”
Bạch Tiêu ngẩn ra, biến ra đôi chân dài, bước ra khỏi bồn tắm.
Lại lóng ngóng khoác áo choàng tắm lên người.
Vào phòng, tôi nhìn cái giường lớn duy nhất, rồi lại nhìn mỹ nam cao 1m90 nửa thân trần đứng phía sau.
Tôi đúng là điên rồi.
Đến khi tôi leo lên giường, Bạch Tiêu vẫn cứng đờ đứng bên cạnh.
Tôi chui vào chăn, tắt đèn, vỗ vỗ bên cạnh:
“Lạnh, lên đây ôm tôi ngủ.”
Nói xong, tôi nhắm mắt lại.
Không lâu sau, cơ thể nóng rực dán vào.
Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo tôi.
Đạn mạc đã nổ tung, nhưng tôi cũng không còn tâm trạng để ý nữa.
Vì nhịp tim của tôi, dường như đã mất kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com