Mỹ Nam Trong Bồn Tắm

Chương 15



Chớp mắt đã đến Tết Nguyên đán.

Đạn mạc liên tục lướt qua:

【Em gái nhỏ rốt cuộc khi nào mới bỏ nam chính đây! Đã Tết rồi, đợi lâu như vậy mà vẫn chưa được ăn một miếng nóng hổi nào.】

【Thêm một người nữa! Sao cảm giác cốt truyện cứ bị kéo dài thế nhỉ, vốn dĩ một tháng trước em gái nhỏ đã kiếm đủ tiền thả nam chính về biển rồi mà.】

【Muốn xem nam chính hắc hóa, bắt cóc em gái nhỏ xuống nước, thế này thế này, thế kia thế kia á.】

Tôi giả vờ không thấy, mặt hơi nóng lên.

Thật ra tiền đã kiếm đủ từ lâu rồi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chỉ là, tôi không muốn thả Bạch Tiêu đi nữa.

Còn về chuyện thế này thế kia…

Chẳng lẽ tôi không muốn sao?

Nhìn bản thân đã cùng Bạch Tiêu đắp chăn ngủ trong sáng suốt một tháng, tôi âm thầm rơi lệ.

Buổi tối, trong màn pháo hoa rực rỡ, tôi dựa vào ghế sofa xem phim.

Cố tình chọn “The Shape of Water”.

Ngay cả đạn mạc cũng nhận ra chút gì đó:

【Wow, “The Shape of Water” này! Tình yêu với người cá! Em gái nhỏ đang ám chỉ gì phải không?】

【Đây là gợi ý rõ ràng rồi còn gì! Tiếc là nam chính chẳng hề xem phim, từ đầu đến cuối toàn nhìn em gái nhỏ thôi, hahaha.】

Khi nữ chính trong phim ôm chặt người cá trong bồn tắm, tôi quay đầu lại.

Không ngoài dự đoán, lại chạm vào đôi mắt xanh biếc ấy.

Tôi đưa tay ra: “Đưa đuôi cho tôi.”

Yết hầu Bạch Tiêu khẽ động:

“Chúng tôi - giao nhân sẽ không tùy tiện để người khác chạm vào đuôi.”

Nhưng cái đuôi của anh lại ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi xoa nhẹ.

Cơ thể Bạch Tiêu bắt đầu nóng lên, những ngón tay thon dài bấu chặt vào ghế sofa.

Khóe mắt anh lại đỏ ửng.

Buổi tối khi đi tắm, tôi trực tiếp cầm khăn tắm vào phòng tắm nơi Bạch Tiêu đang ở.

Anh nhìn tôi, ngây người: “Em…”

Không quan tâm đến biểu cảm của anh, tôi tự mình bắt đầu cởi cúc áo.

“Vòi hoa sen phòng tôi bị hỏng rồi, mượn của anh dùng một chút, không được sao?”

Đạn mạc nổ tung:

【Ôi trời! Em gái nhỏ chủ động quá, aaa!】

【Chị gái nhỏ chất quá, tôi thích rồi! Nam chính mau chủ động đi!】

Mặt Bạch Tiêu lập tức đỏ bừng, không dám nhìn tôi.

Anh ngượng ngùng nói: “Tùy em.”

Sau đó, cả người giao nhân từ trong bồn nhảy ra.

Cái đuôi cá đập mạnh xuống sàn.

Động tác cởi cúc của tôi khựng lại.

?

Chỉ nghe thấy Bạch Tiêu rên khẽ một tiếng, rồi nhảy lò cò rời khỏi phòng tắm.

Còn chu đáo đóng cửa giúp tôi.

Tôi: “???”

Đạn mạc: 【?????】

Cạn lời.

Chẳng lẽ Bạch Tiêu nhất định phải để tôi bỏ rơi anh thì mới chịu đi theo kịch bản sao?

Sáng hôm sau, tôi liền dẫn Bạch Tiêu ra biển.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com