Lòng Từ Giải Phóng lạnh đi một nửa, anh ta mở miệng hỏi ngay: “Cô và gã người nước ngoài này có quan hệ gì?”
Vẻ mặt Phùng Yến Văn lạnh lùng: “Quan hệ gì thì có đến lượt anh lên tiếng không?”
Từ Giải Phóng nói: “Chúng ta mới ly hôn được nửa năm, sao cô đã—”
“Anh cũng biết là đã ly hôn nửa năm rồi cơ à, vậy mà còn không biết xấu hổ đến tìm tôi?” Giọng Phùng Yến Văn lạnh băng. Lẽ ra bà nên ly hôn từ sớm mới phải. Trước đây bà ngu ngốc, không có nghĩa là bây giờ bà vẫn tiếp tục ngu ngốc.
“Tôi nhớ là tôi với anh không có bất kỳ quan hệ nào. Hơn nữa tôi kết bạn với ai cũng không cần phải báo cáo với anh, phải không? Anh đừng có lên cơn điên như trước nữa. Bây giờ tôi sống tốt hay sống dở cũng không liên quan gì đến anh cả.”
Thư Sách
“Cô và hắn ta có quan hệ gì?”
“Quan hệ gì thì có cần phải giải thích với anh không?”
Câu nói này khiến Từ Giải Phóng cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Đối diện với Smith cao lớn, đẹp trai, anh ta không khỏi cảm thấy tự ti. Không phải Từ Giải Phóng bẩm sinh đã tự ti, mà những năm 90 là giai đoạn công chúng mới bắt đầu tiếp xúc với người nước ngoài, và tâm lý sính ngoại rất phổ biến. Trong ấn tượng chung, người nước ngoài đều giàu có. Huống chi Smith vừa cao to, vừa đẹp trai, lại còn trẻ hơn Phùng Yến Văn hai tuổi. Thêm vào đó là khí chất học giả được tôi luyện trong môi trường đại học nhiều năm, sau khi cạo râu, diện mạo của anh càng thêm nổi bật. Đứng trước mặt một người như vậy, sao Từ Giải Phóng lại không tự ti cho được.
Smith cũng cảm nhận được người đàn ông này không giống với những người đàn ông khác mà anh từng tiếp xúc. Anh ta và Phùng Yến Văn chắc chắn có một mối quan hệ khá thân thiết, ít nhất là trong quá khứ.
Cuộc so kè ngầm giữa hai người đàn ông bắt đầu từ đó.
“Phùng, đây là ai vậy?” Smith dùng tiếng Trung để hỏi.
Anh học tiếng Trung chưa được bao lâu, nhưng khi nói chuyện với Phùng Yến Văn, anh luôn cố gắng dùng tiếng Trung hết mức có thể. Có lẽ vì chỉ số thông minh vượt trội, nên khả năng nắm bắt tiếng Trung của anh cũng nhanh hơn người bình thường một chút. Cuộc đối thoại ngắn gọn vừa rồi giữa Từ Giải Phóng và Phùng Yến Văn, anh cũng đã hiểu được đại khái.
Phùng Yến Văn đáp: “Là chồng cũ của tôi.” Đến để gây sự.
Ánh mắt Smith nhìn Từ Giải Phóng lập tức thay đổi. Anh chưa bao giờ nghe Phùng nhắc đến người chồng cũ này, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của anh ta là biết đây không phải người tốt: “Tôi không quan tâm anh và Phùng có quan hệ gì, nhưng xin anh hãy làm rõ một điều, cô ấy đã thể hiện rằng không muốn gặp anh.”
Từ Giải Phóng vẫn không cam tâm: “Hắn là ai?”
Câu hỏi “hắn là ai”, Smith đã hiểu. Dù vừa bị Phùng Yến Văn từ chối, nhưng anh biết bà không hề có ác cảm với anh. Nói một cách tự tin hơn, những lúc ở bên anh, Phùng luôn rất vui vẻ. Nhưng vừa rồi, anh lại thấy sự lạnh lùng trong mắt bà, một thái độ mà bà chưa bao giờ dành cho bất kỳ ai. Chắc chắn là do người đàn ông này không tốt, Smith nghĩ vậy.
Phùng Yến Văn liếc nhìn Smith một cái, rồi quyết tâm nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau đưa ra trước mặt Từ Giải Phóng: “Thấy chưa, có cần tôi phải nói thêm gì nữa không?”
Đôi mắt Từ Giải Phóng dán chặt vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, đầu óc chỉ còn nghe tiếng ong ong không ngớt. Những hình ảnh về cuộc sống trước đây với Phùng Yến Văn như những đoạn phim quay chậm trong đầu. Anh không thể nào tin được người vợ cần cù, giản dị, ngày ngày nấu cơm giặt giũ cho anh trong bếp lại trở nên khác xa với hình bóng trong ký ức.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, một người đã chung sống mười mấy năm đã hoàn toàn thay đổi.
“Cô thật sự ở bên gã người nước ngoài này à?”
“Smith, anh nói đi.”
Smith ngẩng cằm, nhìn Từ Giải Phóng với vẻ khiêu khích: “Đúng vậy, anh không nhìn lầm đâu. Phùng là một người phụ nữ rất ưu tú, và tôi rất tôn trọng lựa chọn của cô ấy.”
Anh thật thông minh, vừa không trả lời thẳng câu hỏi của người kia, lại vừa giúp Phùng Yến Văn giải vây.
Phùng Yến Văn mỉm cười, Smith vẫn luôn ngọt ngào như vậy, hễ có cơ hội là lại khen bà không ngớt. Phùng Yến Văn là một người phụ nữ rất ưu tú, những lời như vậy mà người nước ngoài có thể nói ra một cách tự nhiên.
Từ Giải Phóng không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Về đến nơi, anh ta vẫn không thể tin được rằng Phùng Yến Văn đã đi bước nữa.
Ban đầu anh ta nghĩ ở tuổi của bà, dù có tái hôn thì cũng chẳng tìm được người nào tốt. Không phải là một lão già góa vợ không xu dính túi thì cũng là một thanh niên lớn tuổi ế vợ, điều kiện kém cỏi. Dù là loại nào, Từ Giải Phóng cũng tự tin mình có thể ăn đứt đối phương.
Nhưng anh ta không ngờ Phùng Yến Văn lại tìm một người nước ngoài.
Không phải kiểu thanh niên Tây ba lô lôi thôi, trông ba năm không tắm ngoài đường. Mà là một người nước ngoài trông chín chắn, ôn hòa, vóc dáng cao lớn. Người này nhìn qua không phải loại trai nghèo, cũng chẳng phải ông chú bụng phệ. Phùng Yến Văn đi bước nữa, lại tìm được một người đàn ông như vậy. Thế chẳng phải đã chứng minh những lời chỉ trích của mọi người trong nhà đối với bà đều là sai lầm hay sao?
Giống như gã người nước ngoài kia đã nói, Phùng Yến Văn là một người rất ưu tú.
Và kẻ không nhìn ra sự ưu tú của bà, chính là anh ta, mới là kẻ mù mắt.
Từ Giải Phóng chán nản vô cùng, ngay cả lúc ly hôn cũng chưa từng tuyệt vọng đến thế. Lúc đó, anh ta vẫn có thể tự an ủi mình rằng bà chỉ đang giận dỗi, hơn nữa anh ta vẫn còn có tiền.
Nhưng bây giờ anh ta cũng không còn tiền, mà Phùng Yến Văn lại sống tốt hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều. Nghe nói bây giờ bà kiếm tiền không thua gì người đi làm công sở. Nhưng anh ta vẫn có thể tự an ủi rằng, một người phụ nữ đã ly hôn, gần 40 tuổi, dù có kiếm được chút tiền thì xã hội vẫn sẽ có thành kiến.
Nhưng Phùng Yến Văn đã tìm được đối tượng mới. Lại còn là một người nước ngoài không lớn tuổi.
Bà có thể tìm một người đã qua một đời vợ, có con riêng, nghèo khó; cũng có thể tìm một thanh niên lớn tuổi không cưới nổi vợ. Nhưng một người nước ngoài có ngoại hình, vóc dáng, khí chất đều ổn như vậy, tại sao lại để mắt đến Phùng Yến Văn? Điều này Từ Giải Phóng nghĩ mãi không ra.
Bởi vì trong thâm tâm, anh ta chưa bao giờ coi trọng Phùng Yến Văn.
Bây giờ, khi anh ta cuối cùng cũng nhìn nhận bà, thì bà lại đến một cái liếc mắt cũng không thèm dành cho anh ta.
Từ Giải Phóng cảm thấy mình như một trò cười, lảo đảo đi về nhà.
Vừa bước vào con hẻm, anh ta đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang oang oang nói chuyện với ai đó.
Anh ta nhìn qua, thì ra là Vương Mỹ Lệ.
Bà ta đang nói chuyện với hàng xóm. Người kia đang hỏi thăm thành tích của Từ Giai thế nào. Vừa nhắc đến con gái, nụ cười trên mặt Vương Mỹ Lệ không hề tắt. Bây giờ trong ba anh em nhà họ Từ, cũng chỉ có nhà ông hai là sống tạm ổn.
Vương Mỹ Lệ mặc một chiếc áo khoác dạ màu nâu nhạt. Chiếc áo nhàu nhĩ khoác lên người bà ta, màu sắc lại không hợp, khiến làn da vàng của Vương Mỹ Lệ trông càng vàng hơn, xỉn màu và thiếu sức sống.
Từ Giải Phóng càng nhìn càng thấy chướng mắt, chiếc áo đó là anh ta mua cho Phùng Yến Văn. Ngoài chiếc này ra, chắc hẳn còn vài chiếc nữa. Mỗi lần anh ta mua quần áo cho Phùng Yến Văn mang về, cuối cùng đều rơi vào tay Vương Mỹ Lệ.
Ban đầu Phùng Yến Văn cũng tức giận, nhưng lâu dần bà cũng lười so đo.
Anh ta thường xuyên đi làm ăn xa, mỗi lần vào Nam đều mua về một ít đặc sản đang thịnh hành. Đa phần là đồ ăn, thỉnh thoảng cũng mua vài bộ quần áo, chủ yếu là cho bà cụ.
Thi thoảng anh ta mới mua cho Phùng Yến Văn. Ví như lần đó anh ta thấy chiếc áo khoác này rất hợp với bà, nhưng vừa về đến nhà đã bị bà cụ công kích kịch liệt, nói anh ta tiêu tiền hoang phí, lại còn chê anh ta thương vợ hơn thương mẹ. Để thể hiện uy quyền của mẹ chồng, bà cụ đã đưa chiếc áo đó cho Vương Mỹ Lệ đang đứng bên cạnh thêm mắm thêm muối.
Lúc đó Từ Giải Phóng trong lòng không vui, nhưng cũng không nói gì.
Khi Phùng Yến Văn từ ngoài về, Vương Mỹ Lệ cố tình mặc chiếc áo đó, khoe khoang trước mặt bà.
Từ Giải Phóng vẫn còn nhớ ánh mắt của Phùng Yến Văn lúc đó, lạnh như băng.
Sau lưng, không phải anh ta không giải thích, nhưng Phùng Yến Văn chỉ nói: “Không sao, em quen rồi.”
Lúc mới cưới, bà còn vì những chuyện như vậy mà tức giận. Sau này bà đã nắm được quy luật, Vương Mỹ Lệ chính là thích nhìn bà tức giận cãi nhau, nên bà cũng không để cho những người đó được toại nguyện. Ai muốn lấy thì lấy. Chị dâu mặc quần áo em chồng mua, người ngoài nói ra khó nghe biết bao.
Vương Mỹ Lệ và Phùng Yến Văn tuổi tác không chênh lệch nhiều, trong lòng cũng hay so bì với bà. Phùng Yến Văn xinh đẹp hơn, dáng người cũng đẹp hơn, mà Từ Giải Phóng lại kiếm được nhiều tiền hơn ông hai. Chưa nói đâu xa, mỗi lần anh ta vào Nam, ít nhất cũng lãi được hơn một nghìn tệ, làm sao ông hai làm công nhân trong xưởng có thể so sánh được.
Bây giờ, chiếc áo đó mặc trên người Vương Mỹ Lệ khiến Từ Giải Phóng nhớ lại vô số chuyện ngu ngốc mình đã từng làm.
Anh ta lập tức đi đến trước mặt Vương Mỹ Lệ: “Cởi cái áo này ra cho tôi.”
Vương Mỹ Lệ kinh ngạc: “Chú ba, chú điên rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người xung quanh cũng nhìn Từ Giải Phóng với ánh mắt kỳ quặc, biết anh ta gần đây bị kích động không nhỏ, nhưng không đến mức này chứ. Giữa ban ngày ban mặt, Vương Mỹ Lệ vẫn là chị dâu của anh ta cơ mà.
Từ Giải Phóng lại nói rành rọt từng chữ: “Cái áo này là tôi mua cho Yến Văn, ai cho chị mặc? Cởi ra cho tôi.”
Mẹ Hổ Tử vốn thân với Phùng Yến Văn, thấy cảnh này liền cảm thấy khinh bỉ, bây giờ mới biết đây là đồ mua cho vợ à, sớm hơn thì đã làm gì rồi.
Vương Mỹ Lệ lại không chịu, hai tay giữ chặt áo, nhìn Từ Giải Phóng như nhìn một kẻ ngốc: “Chú bị thần kinh à? Cái áo này là mẹ cho tôi. Có phải đầu óc chú có vấn đề không? Phùng Yến Văn ở bên ngoài tìm đàn ông khác, chú liền quay sang trút giận lên người khác à? Chú ba à, không phải tôi không nhắc nhở chú, con người nó xưa nay không an phận. Không trông được vợ mình, lại đi gây sự với chúng tôi, cái thá gì chứ!”
Trước đây bà ta cũng thường nói như vậy, hễ có mâu thuẫn là lại đ.â.m chọc Phùng Yến Văn. Vốn dĩ mâu thuẫn giữa hai vợ chồng không lớn đến thế, nhưng Từ Giải Phóng lại có chút tự ti, nghe những lời xúi giục đó, lần nào cũng đi tìm Phùng Yến Văn gây sự. Tình cảm vợ chồng cứ thế mà nhạt dần.
Vương Mỹ Lệ chẳng quan tâm những điều đó. Tên bà ta tuy là Mỹ Lệ nhưng trông chẳng đẹp chút nào. Hồi nhỏ mặt nổi mụn, sau này để lại đầy rỗ và lỗ chân lông to, da dẻ trông không được đẹp. Sau này lại phát tướng, thân hình cũng biến dạng. Chiếc áo này vốn được mua theo dáng người của Phùng Yến Văn, không hề hợp với bà ta. Sau này phải dời cả hàng cúc bà ta mới mặc vừa. Nhưng dù Từ Giải Phóng có đòi, bà ta cũng sẽ không trả lại, đây chính là chiếc áo đẹp nhất của Vương Mỹ Lệ!
Từ Giải Phóng mặc kệ tiếng khóc lóc gào thét của bà cụ Tiết trong nhà, chạy vào nhà lấy một cây kéo, loẹt quẹt chạy ra, túm lấy áo của Vương Mỹ Lệ rồi cắt.
Ban đầu chỉ là chiếc áo khoác bên ngoài, sau đó đến cả chiếc áo len bên trong cũng bị cắt rách. Vì Vương Mỹ Lệ còn đang giãy giụa, cây kéo còn đ.â.m vào tay bà ta vài nhát. Sau đó, Vương Mỹ Lệ muốn cởi chiếc áo ra cũng không kịp. Từ Giải Phóng tức giận xông vào nhà bà ta, lục tung mọi thứ, tìm ra những bộ quần áo anh ta từng mua ngày trước, rồi cắt từng chiếc một thành những dải dài.
Vương Mỹ Lệ đang la hét, bà cụ Tiết trong nhà nghe thấy động tĩnh cũng đang khóc lóc. Những người hàng xóm xung quanh thì đang xem kịch vui.
Mẹ Hổ Tử đứng một bên cười lạnh, nói với những người xung quanh: “Mấy bộ quần áo đó là do Từ Giải Phóng trước kia mua cho Yến Văn đấy. Chẳng biết nó bị kích động cái gì mà cứ một hai đòi Mỹ Lệ cởi ra. Mà cái bà Vương Mỹ Lệ này cũng lạ, sao lại lấy của người ta nhiều quần áo thế không biết.”
Đúng là có hơi nhiều, là do Từ Giải Phóng tự tay mua về, anh ta nhận ra hết.
Những bộ bị lôi ra đều là kiểu dáng thời thượng mua từ trong Nam về. Không xem thì thôi, vừa xem đã có đến cả chục bộ, từ quần áo mùa hè đến mùa đông, thực ra đều có cả. Hồi trẻ anh ta cũng biết chưng diện cho vợ, nghĩ bụng mua nhiều vài bộ, thế nào cũng có một hai bộ đến được tay bà. Bây giờ nhìn lại mới biết mình trước đây ngu ngốc đến mức nào.
Nhiều quần áo như vậy, thế mà đều rơi vào tay Vương Mỹ Lệ.
Anh ta ly hôn là đáng đời, Phùng Yến Văn hận anh ta cũng là đáng đời.
Cắt xong chiếc áo cuối cùng, người đàn ông cao bảy thước như Từ Giải Phóng lại ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Bà cụ Tiết trong phòng nghe thấy động tĩnh, khóc lóc nói: “Bất hiếu, đứa nào cũng là đồ bất hiếu, chúng mày muốn tao tức c.h.ế.t mới vừa lòng à.”
Lại nghĩ đến Phùng Yến Văn, lúc rời khỏi nhà, trên người bà mặc chiếc váy đã bạc màu, đó là bộ đồ mua từ hồi mới cưới. Cũng may dáng người bà giữ được tốt, bao nhiêu năm không hề mập lên, nếu không quần áo cũ cũng chẳng mặc vừa.
Những người hàng xóm xung quanh lập tức bàn tán về cả gia đình họ Từ, cảm thấy Vương Mỹ Lệ khóc lóc om sòm thật khó coi. Quần áo chồng người ta mua cho vợ mà cũng không biết xấu hổ đi giành giật, không phải một hai bộ mà là giành hết.
Có vài người hàng xóm xấu tính hơn, không khỏi suy diễn sang chuyện trai gái, thậm chí còn buôn chuyện về Vương Mỹ Lệ và chú em chồng.
Mẹ Trần Hổ trước đây thân với Phùng Yến Văn nhất, cũng ghét nhất cái vẻ ngang ngược của Vương Mỹ Lệ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, nói nhỏ: “Từ Giải Phóng có để mắt đến chị dâu mình không thì không biết, nhưng có một người vợ đẹp như Yến Văn rồi, cần gì phải đi tòm tem với Vương Mỹ Lệ chứ.”
Liền có người nói: “Vương Mỹ Lệ chỉ là tâm địa không tốt, tham lam của cải nhà chú ba thôi, nhưng không ngờ lại quá đáng đến vậy. Xem ra mấy năm nay đồ đạc Từ Giải Phóng mang từ trong Nam về, chẳng có món nào lọt đến tay vợ mình cả. Tôi mà là bà ấy tôi cũng ly hôn. Từng này tuổi đầu rồi mà chuyện gì cũng nghe lời mẹ.”
“Đúng thế, bà cụ cũng lú lẫn. Bây giờ làm cho con trai mất vợ, cuộc sống của bà ta có tốt đẹp hơn được không?”
“Tôi nghe nói cô Phùng bây giờ sống tốt lắm, tự mình mở lớp dạy thêm bên ngoài, kiếm tiền không thua gì đi làm giáo viên đâu. Nhà họ Từ đúng là tham bát bỏ mâm.”
Bà cụ Tiết đang khóc trong phòng không biết có nghe thấy không, tiếng khóc đột nhiên ngưng lại.
Những người hàng xóm bên ngoài càng thảo luận về Phùng Yến Văn một cách không kiêng dè, tiện thể nhắc đến lớp học thêm của bà. Sắp đến kỳ nghỉ đông, cũng có người động lòng muốn gửi con đến chỗ bà học thêm. Dù sao thì cô Phùng nổi tiếng là người có nhân phẩm tốt, dạy dỗ trẻ con cũng giỏi. Từ Mộng chính là một ví dụ điển hình.
Tất cả những chuyện này Từ Mộng đương nhiên không biết. Ăn trưa xong, cô đến cửa hàng của Trương Minh Khanh, làm việc cả buổi chiều mới về. Lúc đi ngang qua hẻm nhà họ Sử, cô ghé vào một chút, vừa hay gặp Hàn Lăng Lăng ở cửa.
“Từ Mộng, lâu rồi không gặp. Sao lại nghĩ đến việc tìm tớ thế?”
“Tiện đường thôi, đến thăm cậu, mang cho cậu ít đồ.” Từ Mộng đưa gói gia vị lẩu trong tay qua.
Hôm nay cô ở cửa hàng cả buổi chiều, trên người toàn mùi lẩu.
Hàn Lăng Lăng ngửi thấy mùi là biết ngay. Cô thích ăn cay, lần trước Hàn Quý Minh mang về một gói gia vị lẩu, cô rất thích!
“Cảm ơn cậu nhé. Lần trước nghe nói cậu gặp chuyện, thế nào rồi?”
“Không sao, được thả ra ngay trong ngày.” Thật ra Từ Mộng vẫn luôn nghi ngờ là nhà họ Hàn đã giúp đỡ. Sau đó cô đến cảm ơn cảnh sát Tiểu Bạch, anh ta nói việc điều cô đi là do có người cố tình sắp đặt. Từ Mộng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có nhà họ Hàn mới có khả năng này. Hôm đó ở phòng thẩm vấn, cô dường như đã thấy Hàn Quý Minh, nhưng sau khi ra ngoài thì không gặp lại anh nữa.
Trước mặt Hàn Lăng Lăng, Từ Mộng đã mấy lần mở miệng định hỏi về anh. Nhưng lần nào Hàn Lăng Lăng cũng không tiếp lời, nên Từ Mộng lại nuốt những lời định nói vào bụng.
“Không sao là tốt rồi. Sau này khi tớ từ trường về, biết chuyện thì cậu đã được thả rồi, chẳng giúp được gì cả, thật ngại quá. Lần sau có chuyện gì cứ đến trường tìm tớ thẳng.”
Từ Mộng đón nhận ý tốt của cô, tinh nghịch nói: “Lần sau tớ không muốn gặp chuyện gì nữa đâu.”
Hàn Lăng Lăng cười: “Dạo này cậu bận gì thế?”
Từ Mộng lại kể rành rọt về công việc bận rộn ở cửa hàng gần đây. Thời gian này cả hai đều phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, có lẽ không thể gặp nhau chơi được. Đợi đến nghỉ đông, lớp học thêm của Phùng Yến Văn sẽ khai giảng, Từ Mộng định sẽ đến đó giúp đỡ.
“Chắc là không có thời gian đến đây ôn tập cùng cậu được, đến lúc đó rồi xem sao,” Từ Mộng nói. “Có lẽ buổi tối sẽ có thời gian.”
Hàn Lăng Lăng vẫn rất muốn cùng Từ Mộng ôn tập. Nửa học kỳ qua, thành tích tiếng Anh của cô đã cải thiện rất nhiều. Ban đầu giáo viên còn có chút nghi ngờ, nhưng sau mấy lần thi thử, điểm của cô lần nào cũng cao hơn lần trước. Giáo viên còn đặc biệt tìm cô nói chuyện, biết rằng nhà cô đã mời một gia sư giỏi, chuyên ôn luyện cho cô để thi đại học. Bạn bè trong lớp đều rất ngưỡng mộ cô. Thành tích có thể tiến bộ nhanh như vậy thật không dễ dàng.
Hai người nói chuyện một lúc rồi mới chia tay.
Mãi đến khi Từ Mộng đi rồi, Hàn Lăng Lăng mới buồn bã tìm Giang Nam nhà bên cạnh, tâm sự với cậu.
“Làm sao bây giờ, Từ Mộng chắc chắn là đến tìm chú út của tớ. Cậu ấy không tiện hỏi, mà tớ cũng không biết phải nói với cậu ấy thế nào. Ngay cả tớ cũng không biết chú út bây giờ ra sao nữa.”
Cô đưa thẳng gói gia vị lẩu cho Giang Nam, dặn dò: “Tớ không dám mang về, để bà nội út của tớ biết thì không xong đâu. Cứ để ở chỗ cậu, sau này tớ muốn ăn sẽ qua tìm.”
Giang Nam vừa mở ra, ngửi thấy mùi cay nồng liền có chút cạn lời: “Tớ không ăn vụng thứ này đâu. Lần trước Quý Minh nhất quyết đòi ăn lẩu ở nhà tớ, cay đến mức nước mắt nước mũi tớ chảy ròng ròng.”
Hàn Lăng Lăng lập tức lộ vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu đừng có tả cụ thể như vậy, nghe ghê quá.”
Hai người cười đùa một lúc, Giang Nam mới ngước đôi mắt đào hoa lên: “Sao vậy?”
Hàn Lăng Lăng thở dài: “Tớ chỉ hơi lo thôi.”
Đến cô cũng không liên lạc được với chú út, không biết chú ấy bây giờ thế nào rồi. Nếu nói cho Từ Mộng, cũng sẽ chỉ làm cô ấy thêm lo lắng mà thôi.
Chú út đã đi Singapore, biến mất được cả chục ngày rồi.
Bà nội út chỉ nói với cô rằng chú út ở bên đó rất tốt, bà đã xin cho chú vào một trường học ở đó để tiếp tục học lên tiến sĩ. Nhưng Hàn Lăng Lăng mơ hồ cảm thấy, có lẽ sau này chú út sẽ không thể trở về được nữa. Trong nhà, cô thân với chú út nhất, bây giờ trong lòng cô thấy trống vắng vô cùng. Có lẽ chú út ngay cả việc liên lạc ra bên ngoài cũng không thể, nếu không nhất định sẽ gọi điện về. Ông nội trông có vẻ bình thản, nhưng buổi tối cô thường nghe thấy tiếng ông ho.
Người lớn không nói chuyện trong nhà trước mặt cô, nhưng Hàn Lăng Lăng mơ hồ cảm thấy, gia đình sắp có biến lớn.
Không giống nhà họ Hàn, nhà họ Dương đã kinh doanh ở vùng Malacca nhiều năm. Giữa chừng có suy tàn vì chiến tranh, nhưng bây giờ đã vực dậy. Bà nội út đang ở độ tuổi sung sức, phát triển rất tốt ở bên đó, muốn đón cả chú út qua. Rồi sau đó, liệu bà có từ bỏ cả ông nội không?
Hàn Lăng Lăng có chút buồn bực. Ngày đó chú út chỉ nói là đi một lát.
Đến một lời từ biệt cũng không có.
Ngay cả chính chú út cũng không biết sẽ phải rời đi một cách vội vã như vậy.