Trang Lộ nói chuyện điện thoại cùng Ngô Niệm Hi xong thì về lại phòng bệnh. Phòng bệnh có sáu giường ngủ đều đã chật cứng người, phần lớn là phụ nữ mang thai đến đây chờ sinh.
Đào Như đã uống thuốc và được cho dùng một thứ mà ngay cả Trang Lộ cũng không thể hiểu được. Đàn chị Chu cũng rất có trách nhiệm, sau khi Đào Như chuyển đến, chị có đến thăm nàng ấy một lần, vỗ vỗ tay nàng, thái độ hoà dịu hơn so với lúc còn ở phòng khám bệnh.
"Giờ tôi đang thực hiện kích thích cơ học để làm mềm cổ tử cung cho em, chắc chắn sẽ rất khó chịu, nhưng em ráng một chút. Ngày mai còn một khâu quan trọng nhất đang chờ em. Để tôi nói một chút về ca phẫu thuật ngày mai nhé. Tôi sẽ tiêm cho em một mũi, đây là một loại kim xuyên, sẽ đi qua thành bụng của em rồi đi thẳng vào màng ối để làm tử cung co bóp. Sau đó tùy theo thể trạng của em và kích thước túi thai, tôi ước chừng sau một đến hai giờ là sẽ có thể đẩy thai ra. Sau khi sinh xong, tôi sẽ tiến hành điều trị chống viêm và thúc đẩy co thắt cho em. Em đừng lo lắng quá, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta gặp lại."
Bác sĩ Chu thực sự rất bận, nói xong liền vội vàng rời đi.
Trang Lộ ngồi trước giường bệnh của Đào Như, hai mặt nhìn nhau.
"Đau không?" - Trang Lộ gãi gãi đầu, gượng gạo hỏi một câu.
Sắc mặt Đào Như tái nhợt, lắc đầu.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào, trong đó có một bà dì nuôi bệnh tuy đã hạ giọng nhưng vẫn có thể nghe rất lớn: "Sinh non... Tới sinh non, đúng là tạo nghiệp."
"Bà nhỏ giọng giùm cái!"
"Hình như còn là sinh viên đó."
"Bây giờ đại học bừa bãi quá, tôi ở lại đây giữ thai ba tháng, thấy có nhiều sinh viên tới sinh non lắm."
"Thôi được rồi, đừng nói nữa."
Sắc mặt Đào Như tái nhợt thêm mấy phần theo những lời nói này, Trang Lộ đứng dậy kéo tấm màn ngăn cách giường bệnh tạo ra tiếng động lớn.
"Tự nhiên kéo màn ra, làm tôi giật cả mình!" - Người ở giường bên cạnh Đào Như chính là bà dì giọng lớn trời sinh kia.
Bà vỗ vỗ ngực, trừng mắt nhìn Trang Lộ.
Trang Lộ không nể nang trừng mắt nhìn lại.
Trang Lộ ngồi lại chiếc ghế trước giường bệnh, nhẹ giọng trấn an: "Không sao đâu mà, ngày mai sẽ xong thôi."
Đào Như cười gượng: "Tôi giống một con ngu quá."
"Sao tự nói mình như vậy."
"Cậu có nghe mấy lời bác sĩ Chu nói không, tháng lớn quá rồi, chỉ có thể phá thai, vừa nãy chị ấy còn dùng từ "sinh con" nữa. Mấy cái đó tôi đâu có biết đâu, tôi vẫn luôn cho rằng..." - Ánh mắt Đào Như đờ đẫn, "Tôi vẫn luôn cho rằng nó giống như mấy quảng cáo linh tinh có thể thấy ở khắp nơi, mấy quảng cáo đó không nói như thế."
Đào Như vốn không hề biết rằng bỏ thai còn chia thành hai loại: phá thai và sinh non. Nếu thai nhỏ, có thể dùng thuốc để đẩy ra tự nhiên. Nếu thai lớn, cần phải sinh ra giống như sinh con. Trong trường hợp nhau thai bị sót lại, còn phải tiến hành phẫu thuật nạo thai.
Sau tất cả các thủ tục này, cũng cần phải tiếp tục thực hiện một số liệu pháp điều trị để đảm bảo an toàn.
Nhưng những thứ này nàng ấy không được biết. Thứ mà nàng ấy có thể hiểu và tiếp cận hàng ngày là những tờ quảng cáo nhỏ dán ở góc nhà vệ sinh trong tòa nhà giảng đường, nói về việc "phá thai không đau, hiệu quả tức thì, tuyệt đối không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường".
Thuốc phá thai nàng ta mua hôm qua cũng được viết bằng bút lông dầu màu đen trên cửa phòng vệ sinh nữ trong thư viện, sau ba chữ "thuốc phá thai" là một dãy số điện thoại.
Trang Lộ cũng đã thấy những quảng cáo nhỏ này, đủ loại màu sắc hình dạng. Trong nhà vệ sinh nữ ở khu giảng đường số một, nàng thấy quảng cáo mang thai hộ; trong nhà vệ sinh ở khu giảng đường số hai, là quảng cáo về dưỡng thai và phá thai; còn nhà vệ sinh ở khu giảng đường số ba, thậm chí nàng còn thấy "Hiến trứng từ thiện chính quy, 2-8 vạn*". Nếu lúc đó nàng mang bút theo, nàng sẽ vừa ngồi vừa lấy bút đen đồ lên hết các số liên lạc trên đó.
*hơn 69-277 triệu VNĐ (theo tỷ giá tháng 2/2025)
Có một lần nàng tự học ở thư viện, đúng lúc mang theo bút đỏ, không thể đồ lên thông tin liên lạc nên nàng đã viết một dòng dưới tấm quảng cáo nhỏ: Đừng đi! Rất tổn hại sức khoẻ! Hãy yêu thương bản thân mình!
Khi đó nàng cũng không bao giờ nghĩ rằng bây giờ mình lại cùng một bạn nữ cùng lớp đi phá thai, nằm trên giường bệnh của bệnh viện chính quy, nghe bạn học nữ cùng lớp đang hối hận vì những quảng cáo nhỏ đó.
Thì ra những quảng cáo nhỏ này nhìn thì không đáng để tâm nhưng thực chất lại là xúc tu của ác quỷ, kéo vô số cô gái xuống địa ngục!
Trang Lộ không biết nên an ủi Đào Như thế nào nên chỉ đành lặng im cùng nàng ấy.
Nhưng vừa yên tĩnh, những tiếng nói xung quanh lại trở nên rõ ràng, bên ngoài có một người phụ nữ nói: "Bởi vậy mới nói, ông trời đúng là không công bằng, tôi trăm cay ngàn đắng mới có thai, ấy vậy mà bị tiểu đường thai kỳ. Còn nhiều người thì dễ bầu quá, mà người ta lại không muốn cơ! Tôi nói mấy chị nghe, lúc đó tôi làm ống nghiệm, kích trứng tới sáu lần, mấy thứ thuốc kích trứng đó suýt tí nữa là đâm nát mông tôi rồi, hơn nữa đều là thuốc hormone, mỗi lần dùng là tôi lại tăng mười cân!"
"Chị là đỡ rồi." - Có một người phụ nữ hùa theo bà ta, "Chí ít giờ chị cũng có mang, tôi có nhỏ bạn chồng nó có vấn đề gì về gen á, tức là không nên sinh con trai, chỉ nên sinh con gái thôi. À... Vấn đề đó chắc là ở nhiễm sắc thể Y, Dù sao thì bạn tôi không còn cách nào khác nên phải thụ tinh trong ống nghiệm. Cô ấy không có vấn đề gì cả, nhưng vẫn phải chọn con đường thụ tinh. Lần đầu tiên lấy trứng ra nuôi cấy thì tất cả đều là con trai. Ngay ngày hôm đó cô ấy quỳ xuống trước mặt bác sĩ khóc nức nở, nhưng bác sĩ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể khuyên cô ấy rằng cô ấy vẫn còn trẻ, nghĩ thoáng lên, bắt đầu lại từ đầu!"
"Khoa trương như vậy sao? Chỉ được có con gái thôi? Đó là bệnh gì vậy?"
"Cũng không biết bệnh di truyền gì, thấy bạn tôi tội nghiệp lắm, bây giờ còn đang kích trứng, cả người sắc mặt đều rất kém."
"Cô khỏi cần nói, chuyện này thường như vậy mà. Nếu bên nhà trai không sinh được con, thì phía nhà gái không phải thụ tinh ống nghiệm cũng nhận con nuôi. Nhưng nếu nhà gái không sinh được con thì ly hôn là cái chắc rồi."
Trang Lộ nghe xong mấy câu liền cảm thấy khó chịu, ngay cả nàng cũng không thể biết vì sao lại có sự khó chịu này, những thứ như là kết hôn, sinh con gì đó đều cách nàng quá xa, nghe những người đó nói cũng chỉ cảm thấy giống như lông gà đầy đất, khiến người ta chán ghét. Nàng sợ Đào Như tức cảnh sinh tình, bèn hỏi nàng ta: "Đừng nghe nữa, hay để tôi đỡ cậu ra ngoài một tí nhé?"
Đào Như lắc đầu, có vẻ xấu hổ: "Không tiện lắm."
Theo ánh mắt của Đào Như, Trang Lộ mới nhớ đến cái gọi là máy làm mềm, chợt ngẩn người, nhưng vẫn không thể kìm được cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cúi đầu thở dài.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn WeChat của Lý Vũ.
—— Nhanh chút đi!! Còn chưa đến lượt cậu nữa à!! Hay để tôi nói mẹ tìm giùm một bác sĩ tốt hơn cho.
Trang Lộ vỗ đùi, lúc này mới nhớ ra đứa em trời cho của mình vẫn đang đợi ở ngoài!
Nhìn thời gian, ấy thế đã hơn một giờ chiều!
Nàng ở bệnh viện bận lên bận xuống nên không cảm thấy đói chút nào, cũng không biết cậu em họ đó đã ăn gì chưa.
Nàng chỉ có thể nhắn lại —— Xong ngay đây xong ngay đây, cậu ăn cơm chưa? Hay cậu đi về trước đi?
Giây tiếp theo đứa em trời ban đã gửi cho nàng một biểu tượng khinh bỉ.
——Đừng nói nhảm! Xong thì tới đây.
Kèm theo một cái địa chỉ.
Trang Lộ đành gửi tin nhắn cho Ngô Niệm Hi.
—— Niệm Niệm cậu đến chưa?
—— Đến liền đây~
Tin nhắn gửi tới Ngô Niệm Hi dường như luôn được phản hồi trong giây lát, Trang Lộ nhìn kí hiệu gợn sóng này, cảm thấy an tâm hơn: "Niệm Niệm lại đây, chờ chút để Niệm Niệm trông cậu một lúc, tôi ra khuyên anh bạn tài xế về trước đã, đừng quên buổi chiều cậu còn phải uống thuốc, thuốc đó cần bụng rỗng, nên tôi sẽ không mua cơm cho cậu."
Đào Như gật gật đầu: "Làm phiền các cậu rồi."
Dường như chỉ khi xảy ra chuyện, người ta mới có thể phân biệt rõ ràng đâu là người hay ma. Đào Như cảm thấy trước kia đầu óc mình nhất định không được minh mẫn, ánh mắt nhất định cũng không được tốt, thế nên đến giờ, đối mặt với sự quan tâm của Trang Lộ, nàng ta chỉ cảm thấy trăm cảm xúc ngổn ngang, trong đó khổ nhất đó là cảm giác hổ thẹn.
Ngô Niệm Hi vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, đụng đầu Trang Lộ ngay cửa phòng bệnh, Trang Lộ giơ tay giúp cô gạt đi những sợi tóc rơi trên chóp mũi: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." - Ngô Niệm Hi hỏi lại: "Cậu ăn chưa?"
Trang Lộ bĩu môi lắc đầu, giống như một bé gấu trúc lăn lộn không vui khi không thấy chậu sữa, ngốc nghếch đáng yêu: "Mình ra khuyên Lý Vũ về trước, không biết hôm nay cậu ta bị cái gì, đột nhiên trở nên đặc biệt để tâm, trước đây thấy cậu ta cũng không phải người nhiệt tình gì."
Ngô Niệm Hi ngẫm nghĩ: "Trước đó không phải cậu đã kể với mình rồi sao, cậu ta chưa từng gặp bố ruột, có lẽ cậu ta cảm thấy cảm động lây với chuyện của Đào Như chăng?"
"Cậu ta không biết chuyện của Đào Như, là mình nói dối, trời ơi." Trang Lộ thở dài, "Giờ mình nói dối càng ngày càng lợi hại, không cần chuẩn bị bản thảo, chỉ cần há miệng là mượt liền!"
Sau khi tạm biệt Ngô Niệm Hi, Trang Lộ đến thẳng chỗ Lý Vũ.
Em trai cao sang xinh hạ ghế xuống, nằm trong xe cầm điện thoại chơi game.
Trang Lộ vừa đến, cậu ta liền tắt máy không hề do dự: "Bác sĩ nói sao rồi? Cậu không sao chứ?"
Trang Lộ nói dối quả nhiên chỉ cần há mồm đã ra: "Nói là chiều nay trực tiếp trị liệu một chút, cậu về trước đi, Niệm Niệm đến trông tôi rồi. Chúng tôi sẽ ở lại thành phố một đêm, ngày mai mới về."
Lý Vũ nghi ngờ nhìn chị họ trời cho của mình vài lần, nhìn nàng cười thật thà bèn sờ cằm suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Bạn nữ cùng lớp vừa mới đi cùng cậu đâu?"
"Ăn cơm rồi, người ta đói bụng nên đi ăn cơm trước."
Trang Lộ chớp chớp mắt, thầm khen ngợi sự linh hoạt lém lỉnh của mình.
"Vậy đi thôi, lên xe."
"Làm gì?"
"Tôi chở cậu đi ăn cơm." - Lý Vũ nâng ghế ghê.
Trang Lộ liên tục từ chối: "Tôi không đi ăn với cậu đâu, Niệm Niệm còn đang chờ tôi."
"Vậy kêu Ngô Niệm Hi ăn chung đi." - Lý Vũ có biết Ngô Niệm Hi, lúc cậu ta với Trang Lộ về trường chung, Ngô Niệm Hi đã chờ Trang Lộ ở sân bay, cậu ta không ngờ rằng chị họ trời ban của mình còn kết thân với hoa khôi của trường.
"Không được không được." Trang Lộ từ chối thẳng, không chút khéo léo. "Trước đây không phải cậu bảo đang thích hai cô gái sao, cậu xử lý chuyện của cậu trước đi đã, nhóm con gái chúng tôi hội họp cậu đừng can thiệp vào."
"Tôi đã xử lý xong sớm rồi." Lý Vũ hất cằm lên, rất chi là đắc ý, "Đàn ông sao có thể một chân đạp hai thuyền, sao có thể thích hai cô gái cùng một lúc, loại bỏ hết tất cả những thứ không có khả năng, vậy chỉ có thể chứng minh tôi không yêu cô nào hết!"
Lý Vũ nhếch môi, cực kỳ kiêu ngạo: "Vì vậy tôi từ chối hết rồi!"
Nói thật, trong đám Lý Vũ cũng khá có tiếng, mấy cái tiếng tăm đó hoàn toàn có thể tổng quát thành ba chữ "cao sang xinh", ai cũng biết Lý Vũ có tiền, diện mạo lại không tồi, rất nhiều người thích lảng vảng xung quang cậu ta, ai cũng đều cho rằng anh chàng cao sang xinh này nhất định sẽ có người đẹp vây quanh, trái ôm phải ấp, vui chơi thâu đêm.
Nhưng nào ngờ Lý Vũ vì vấn đề nguyên tội, đặt ra tiêu chuẩn cao gần như khắc nghiệt cho bản thân, không muốn đi sai một bước nào trong mối quan hệ nam nữ.
Trang Lộ vẫn rất khâm phục sự giữ thân trong sạch và tính cẩn thận trong chuyện tình cảm của cậu ta, nàng khen chân thành: "Giỏi lắm, Tiểu Lý."
===
Editor lảm nhảm: Hehe quên mất còn đứa con trên đây. Bữa giờ toàn hít ke LO với mấy chị em fandom trên X. Thiệt là có lỗi với reader quá đi :333