Trong phòng bệnh, Ngô Niệm Hi cũng đang trải qua những gì Trang Lộ vừa mới trải qua.
Ngay khi cô bước vào cửa, đã cảm nhận được ánh mắt chăm chú đến từ những giường bệnh khác, quan sát cô đi đến giường bệnh Đào Như kéo màn che lên, tiếng xì xào bàn tán lại tiếp tục.
Ngô Niệm Hi nghe thấy có người nói: "Thấy chưa, đều là bạn học đến thăm nó, tôi thấy con bé đó chắc chắn chưa nói cho người nhà biết đâu."
"Ôi, nếu con gái tôi làm chuyện này sau lưng tôi, tôi nhất định tức chết luôn!"
Ngô Niệm Hi khẽ nhíu mày, hỏi Đào Như, "Ổn chứ?"
Sắc mặt Đào Như tái nhợt, cười gượng, "Cũng không quá khó chịu."
Không quá khó chịu, cũng tức là thật ra tôi rất khó chịu.
Ngô Niệm Hi thở dài trong lòng, ngồi ở mép giường của nàng, cô không phải Trang Lộ, thực sự không thể nghĩ ra câu an ủi khéo léo nào. Ngô Niệm Hi dường như bẩm sinh đã biết cách sử dụng ngôn từ để đạt được mục đích của mình, bất luận là uy hiếp người khác cũng được, hay là an ủi người khác cũng được.
"Cậu buồn cái gì chứ? Cậu cảm thấy chịu khổ thế này là vô ích hay vẫn cảm thấy không nỡ từ bỏ?"
Đào Như ngỡ ngàng, "Tôi không biết, nói thật tôi cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, rồi cảm thấy bản thân thật đáng đời, lại cảm thấy bản thân thật đáng thương, tôi không biết sao nữa."
"Ừm, cậu mới mười chín tuổi, sao có thể biết hết mọi thứ được, tôi vẫn luôn cảm thấy cuộc đời mỗi người đều có quá trình thử nghiệm, đi sai bước cũng không đáng sợ lắm."
Một câu ngắn gọn, nhưng lại an ủi Đào Như rất tốt, sự ngỡ ngàng hoảng hốt trong mắt nàng loé lên tia sáng, "Ngô Niệm Hi, có khi nào ngày mai tôi chết không?"
"Sẽ không, đây là bệnh viện chính quy, hơn nữa tôi cũng có tìm đàn chị của bác sĩ Tôn trên mạng, rất nổi danh."
"Chị ấy nói ngày mai sẽ lấy cây kim chọc thẳng vô bụng tôi, sau đó tìm vị trí cuống rốn bơm thuốc vào, thuốc đó có độc, sẽ làm thai nhi chết đi, sau đó còn làm tử cung co bóp, tôi sợ lắm, tôi còn cảm giác mình thật sự đang giết người."
Nói đến cái đề tài này, Ngô Niệm Hi trầm mặc, cô chỉ có thể đứng dậy kéo chăn cho Đào Như, che lại cần cổ lộ ra bên ngoài.
Chủ đề này quá sâu xa, không phải là thứ cô gái mười chín hai mươi tuổi có thể suy nghĩ thấu đáo, thậm chí Ngô Niệm Hi còn không rõ chính mình tuân theo quan điểm gì.
Lúc thì cô cảm thấy giữ lại đứa nhỏ này chính là huỷ hoại cuộc đời Đào Như, lúc thì lại nghĩ dù sao cũng là một sinh mệnh sống trong bụng nàng ấy, chỉ cần thêm sáu bảy tháng nữa là nó có thể mở mắt ngắm nhìn thế giới này. Hai dòng suy nghĩ đánh nhau trong đầu cô, cô nghĩ rằng làm người chẳng phải nên ích kỷ một chút hay sao, rồi lại nghĩ rằng chung quy vẫn là do người lớn không có trách nhiệm làm liên lụy đến trẻ con.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại nghe bên ngoài có người nói rằng: "Trước đây tôi khám ở một bệnh viện khác, mà bệnh viện đó buồn cười lắm. Họ đặt phòng khám vô sinh và phòng phá thai sát vách nhau. Người đến khám ngồi trong khu vực chờ, một số là không muốn có con, còn một số thì làm mọi cách nhưng vẫn không thể có con. Tôi thấy có một người phụ nữ cứ nhìn chằm chằm vào những ai đi vào phòng phá thai, hai mắt xanh rờn. Thế giới này đúng là không công bằng, ai cũng có số phận của mình, người muốn thì không có, còn người không muốn thì lại có liên tục."
Trong thời khắc này, Ngô Niệm Hi nhớ tới vận mệnh mà cô Thường nhắc tới trong môn Lịch sử văn học nước ngoài, dường như mỗi người đều là Oedipus, đều sống trong một cái lồng, trên con đường đã được định sẵn, gặp những số mệnh đã được định sẵn, do đó họ cảm thấy đau khổ, bàng hoàng, tuyệt vọng.
Vận mệnh, rốt cuộc là thứ trêu ngươi cỡ nào?
Ngô Niệm Hi miên man suy nghĩ một hồi, nhìn Đào Như ủ rũ uể oải, đành vực dậy tinh thần an ủi nàng:
"Cậu có biết nước H không? Nước H là quốc gia đầu tiên trên thế giới hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới thông qua cuộc trưng cầu ý kiến toàn dân. Tôi chưa từng đến đó, nhưng luôn nghĩ rằng một quốc gia có thể thông qua điều này chắc chắn sẽ là một quốc gia vô cùng bao dung và cởi mở. Nhưng gần đây tôi mới phát hiện ra, phụ nữ ở đất nước đó không có quyền phá thai."
"Quyền... Phá thai?"
"Đúng vậy, quyền phá thai, ở đất nước này phụ nữ bị cấm phá thai, cho dù trường hợp bị cưỡng hiếp hoặc các tình huống không tự nguyện cũng không được phép, chỉ khi tính mạng của thai phụ bị đe dọa thì phá thai mới được cho phép. Tôi đã đọc một bài báo cáo nhắc đến một trường hợp, một phụ nữ mang thai được 17 tuần, sau khi trải qua cơn đau không rõ nguyên nhân, vỡ nước ối, đối mặt với nguy cơ sảy thai. Nếu tình huống này xảy ra ở đất nước của chúng ta, các bác sĩ chắc chắn sẽ đề xuất cho cô ấy thực hiện nạo thai, bởi vì cho dù có sinh ra thì đứa trẻ cũng không thể sống sót. Nhưng ở nước H, vì trong bụng thai phụ vẫn còn có nhịp tim, các bác sĩ phải tuân theo pháp luật nên không được phép phá thai. Cuối cùng, người phụ nữ đó đã chết do nhiễm trùng máu, mất máu do sảy thai và nhiễm khuẩn E.coli đã cướp đi cuộc sống tuổi trẻ của cô ấy."
Đào Như hít một hơi.
Ngô Niệm Hi vỗ vỗ tay nàng, "Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn, đàn chị của bác sĩ Tôn sẽ giúp cậu mà."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Những người ở đất nước của họ phản đối việc hợp pháp hóa phá thai thường đưa ra quan điểm rằng phá thai là hành động bóp chết mầm sống. Nhưng tôi cảm thấy những người này đạo đức giả quá. Như ở nước H, việc mang thai của phụ nữ được quy định trong pháp luật và trở thành một phạm trù hình sự. Quyền lợi của thai nhi được bảo vệ, nhưng đổi lại là khước từ quyền con người của phụ nữ. Trang Trang cũng từng nói với tôi rằng, nếu phụ nữ không thể nắm quyền kiểm soát tử cung của mình, thì việc đề cập đến tự do và địa vị thật sự là một điều hết sức nực cười. Trong báo cáo mà tôi đọc, có một câu khiến tôi nhớ mãi: "Người mẹ thật vĩ đại, nhưng mẹ cũng là một con người bình thường. Ngay cả một phôi thai nhỏ cũng có quyền được tôn trọng, nhưng nhân quyền của phụ nữ lại mãi không được thừa nhận.""
Nói tới đây, Ngô Niệm Hi đột nhiên đổi chủ đề, "Nhưng ở đất nước chúng ta thì lại khác hoàn toàn với nước H. Cảnh phá thai dường như đã trở thành đặc trưng trong các bộ phim thanh xuân của nước ta. Tôi từng đọc được rằng mỗi năm ở nước ta có khoảng 13 triệu ca phẫu thuật phá thai, như thể từ một cực đoan này sang một cực đoan khác. Khi phụ nữ đã có được quyền phá thai, thì phái nữ chúng ta lại thiếu tỉnh táo, lãng phí khả năng sinh sản của mình, tổn thương thân thể của mình, và tất nhiên cũng không có trách nhiệm với đứa trẻ chưa chào đời đó nữa."
"Nhưng Đào Như à, không thể trách cậu hoàn toàn được, cậu mới mười chín tuổi, cái gì cậu cũng không hiểu. Cậu không biết rằng, là con gái, cần phải lý trí và sáng suốt hơn, phải biết vạch trần sự kỳ thị và những sự sỉ nhục, phải biết nhìn thấu lớp vỏ bọc ngọt ngào và những lời dối trá, phải biết bảo vệ quyền lợi của mình và cũng cần phải bình tĩnh khi xử lý quyền lợi đó."
"Đúng vậy, cái gì tôi cũng không biết. Tôi không biết rằng thời kỳ an toàn thực ra lại không an toàn, tôi không biết giữa hút thai và nạo thai khác nhau chỗ nào, thậm chí tôi còn không biết anh ta chưa bao giờ thật lòng yêu tôi."
Ngô Niệm Hi không nắm lấy tay Đào Như, chỉ là lại vỗ vỗ nàng, "Tôi không biết chuyện chúng ta làm bây giờ có đúng hay không, nhưng nếu tôi là cậu, tôi cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống cậu vậy."
Đào Như gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Buổi tối đó, Đào Như khéo léo từ chối Trang Lộ và Ngô Niệm Hi trông nom, ở lại bệnh viện một mình. Sáng hôm sau, bác sĩ Chu tới khám cho nàng rồi vào phòng giải phẫu. Thời khắc kim xuyên qua thật sự rất đau, không có gây tê gì cả, chính là tiêm sống, tới khi kết thúc, trong khi Đào Như còn đang cảm giác được đau đớn, toàn bộ vùng bụng của cô như cứng lại.
Bác sĩ Chu bảo trợ lý lau mồ hôi cho nàng, bước lại gần nhìn nàng, an ủi: "Ráng một tí, hết đau nhanh thôi."
Đợi đến khi rời khỏi phòng mổ, Trang Lộ với Ngô Niệm Hi chạy tới, đứng cạnh hai người còn có lớp trưởng Tôn Nhụy, hôm qua Tôn Nhụy bận rộn cuộc thi hùng biện bên khoa tiếng Anh, sáng sớm mới chạy qua đây, cô chúc mừng Ngô Niệm Hi: "Cao nhất cả khoa luôn, lớp phó học tập quá tuyệt vời."
Vừa thấy Đào Như ra ba cô gái liền bước tới.
"Đổ nhiều mồ hôi quá, mau nằm xuống, tôi lau giúp cậu cho." Tôn Nhụy thấy Đào Như vì đau mà lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, bác sĩ Chu lại chạy đến nhìn nàng một chút, "Đừng nằm lâu quá, nếu tử cung co bóp thì đi nhiều chút." Rồi lại đưa mắt nhìn thoáng qua ba người Trang Lộ, ai cũng có khuôn mặt nhỏ như trẻ con, rõ ràng không có trải qua việc mang thai, không khỏi dặn dò một câu, "Có chuyện gì thì tìm y tá, tôi cũng ở đây cả ngày hôm nay. Chăm sóc bạn cho đàng hoàng đấy."
Ba người Trang Lộ đồng thời gật gật đầu.
Nhưng chuyện làm ba người Trang Lộ hoàn toàn không nghĩ tới chính là những gì Đào Như trải qua sắp tới đã vượt khỏi tầm hiểu biết của các nàng.
Đào Như bắt đầu đau bụng, ngồi cũng đau, nằm cũng đau, đi lại cũng đau, mà cái đau này ba người các nàng vốn dĩ không thể giúp được gì, chỉ có thể đứng một bên trơ mắt nhìn Đào Như kêu rên bên kia.
Có một lần thấy Đào Như đã đau không chịu nổi nữa, Trang Lộ mới chạy đi tìm y tá, y tá đi theo vào, "Không có gì đâu, do tử cung co lại, các bạn chờ chút, tôi chuẩn bị vài thứ rồi đến đây kiểm tra bên trong."
Sau đó ba người không có kinh nghiệm về tình yêu cũng như không có kinh nghiệm tình dục nhìn y tá đưa tay vào trong! Là đưa tay vào trong!
Ba người Trang Lộ tưởng tượng như bản thân mình cũng bị, đồng thời hít sâu một hơi.
"Mở một lóng tay rồi, đẩy vào phòng chờ sinh đi."
Đào Như bị đẩy vào phòng chờ sinh, ba người Trang Lộ không được vào, cũng chỉ có thể ngồi chờ ở bên ngoài, không bao lâu sau, một người phụ nữ bị đẩy ra ngoài, cả người cô ấy giống như mới vớt từ dưới nước lên, đầu óc không tỉnh táo nhưng vẫn kêu rên, "Tôi lạnh quá... lạnh... Đau quá..."
Ba người nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự kinh sợ trong mắt nhau.
Ngay cả người hiểu biết nhiều nhất và suy nghĩ sâu sắc nhất như Ngô Niệm Hi cũng nhất thời không thể định thần lại được, dù sao họ vẫn còn quá trẻ.
Giày vò nhất là thời gian chờ, khu vực chờ cũng có đủ loại người, Trang Lộ nhìn thấy có người nhà vẻ mặt căng thẳng, đứng ngồi không yên, cũng nhìn thấy có anh chồng cầm điện thoại chơi game.
Đợi gần ba tiếng, Đào Như cuối cùng cũng ra ngoài, bề ngoài nhìn nàng rất suy yếu, cứ luôn run rẩy.
Y tá bước vào dặn dò Trang Lộ nhất định phải chú ý để Đào Như đi tiểu.
Nhưng Đào Như còn đang mê man, gọi thế nào cũng không tỉnh, nhìn như một con búp bê vải rách nằm trên giường bệnh, Trang Lộ càng không đành lòng đánh thức nàng.
Giữa giờ y tá lại vào lần nữa, vẫn nhấn mạnh vấn đề này.
Cũng may Đào Như đã tỉnh táo hơn một chút, Trang Lộ có sức lực lớn nhất vội vàng đỡ nàng vào nhà vệ sinh.
Đào Như từ lúc đứng lên khỏi giường đã thấy trời đất quay cuồng, Trang Lộ vội vàng đỡ lấy nàng.
Đào Như lại nằm nhoài trên cánh tay Trang Lộ một lúc lâu mới chậm rãi đi chuyển vào nhà vệ sinh.
Trang Lộ và Ngô Niệm Hi vốn định vào trong hỗ trợ, nhưng Đào Như từ chối, cả người nàng vịn lấy cánh cửa, mắt nhíu lại tiều tụy cùng cực, "Tôi tự đi được rồi."
Ngô Niệm Hi nhìn nàng run rẩy, nhìn tay nàng buông thõng bên người còn đang run rẩy trong vô thức, đột nhiên cô nhớ tới hôm qua Đào Như hỏi cô rằng liệu nàng ta có chết hay không. Những lời mà cô trấn an nàng, vào giờ phút này dường như nhẹ tựa như bay và không đúng thực tế.
Đúng là Đào Như sẽ không chết, nhưng nàng đau như sống không bằng chết!
Trang Lộ xị mặt, đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực, nàng nhịn không được đưa mặt sát lại gần tai Ngô Niệm Hi, chán nản nói: "Chúng ta không giúp được gì cả."
Đúng vậy, họ không thể giúp được gì cả.