Nàng nhào bột thành từng viên to bằng nắm tay trẻ con, dùng sống d.a.o ấn nhẹ bên cạnh tạo rãnh, nặn thành hình quả đào. Đầu quả đào quệt một lớp mứt hoa hồng mỏng, sau đó lấy một ít bột màu xanh ngâm nước rau dại ép thành hình lá đào trang trí lên. Những viên bột đào nhỏ xinh đã nặn xong, cho vào nồi hấp chín, lúc lấy ra là một lồng bánh bao đào tiên nóng hổi.
Tuy không tinh xảo bằng đầu bếp làm, nhưng nàng tự nhận là cũng xinh xắn đáng yêu. Ít nhất bề ngoài rất giống quả đào, không đến nỗi kỳ dị.
Nhưng nàng không chỉ làm cho Thái tử, mà tự ăn hai cái, để lại hai cái. Sau đó mới bày năm cái còn ra đĩa, đưa cho Tào Nguyên Lộc.
Nhìn thấy những quả đào tiên hồng hào kia, vẻ mặt Tào Nguyên Lộc hơi phức tạp.
Vân Quỳ ngẩn người: “Tào công công, bánh bao này không ngon à? Đây không phải là bánh thọ đào, ngày thường cũng có thể ăn mà. Hay là điện hạ không ăn bánh bao?”
「… Không phải.」
Tào Nguyên Lộc khó xử, muốn nói lại thôi, nhưng lại nghĩ cô nương làm món điểm tâm này chắc là có ý khác, bèn trực tiếp bưng đến thư phòng.
Thái tử đang xem tấu do ám vệ đưa lên mấy ngày gần đây, Tào Nguyên Lộc chọn đúng thời cơ tiến lên: “Buổi tối điện hạ dùng quá ít, có muốn dùng thêm chút điểm tâm không?”
Thái tử không ngẩng đầu: “Không cần, lui xuống đi.”
Tào Nguyên Lộc nắm chặt khay trong tay, cuối cùng vẫn đặt lồng bánh bao đào tiên kia vào chỗ mà Thái tử có thể liếc mắt thấy được.
「Nhìn sang đây, nhìn sang đây, mau nhìn sang đây…」
Thái tử hiếm khi nghe thấy tiếng lòng ông ấy ồn ào như vậy, trầm mặt giận dữ nói: “Cô bảo lui xuống…”
Chưa nói xong, lồng bánh bao tiên đào hồng hào kia đột nhiên đập vào mắt.
Đồng tử Thái tử hơi co lại, hiếm khi ngẩn người một lát.
Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, món điểm tâm này chắc là kiệt tác của nha đầu ngốc nghếch kia.
Nàng đang lấy lòng hắn?
Hay là… đang ám chỉ điều gì?
Thái tử nhắm mắt lại, cố gắng thu lại tinh thần, định tiếp tục xem tấu một lát. Tuy nhiên trong lòng đã có tạp niệm, những chữ kia lướt qua mắt mà không vào lòng, vậy mà cuối cùng lại không thể xem tiếp được nữa.
Hắn day day vùng giữa lông mày, giọng khàn khàn: “Đây đồ nàng làm?”
Tào Nguyên Lộc vội nói: “Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Thái tử rơi vào đỉnh bánh bao hồng hào kia, cuối cùng không nhịn được đưa tay lấy một cái, nhất thời lại không biết nên cắn từ đâu.
Cuối cùng cắn một miếng vào đỉnh bánh bao đào tiên.
Bánh bao đào tiên quệt mứt hoa hồng, đúng là kiểu của nàng.
Nhưng ăn cũng không tệ, vị ngọt thanh mềm xốp, có hương hoa hồng nhàn nhạt lan tỏa giữa môi và răng, cảm giác tay cũng mềm mại. Hắn thậm chí không nhịn được mà nhéo nhéo.
Chỉ một cái nhéo này, xúc cảm mềm mại đàn hồi từ đầu ngón tay lại khiến hắn nhớ đến những chuyện hoang đường trong đêm tối.
Đặc biệt là hình dáng đào tiên này…
Ánh mắt Thái tử hơi tối đi, mu bàn tay trắng bệch nổi gân xanh, tâm tư bỗng xao động.
Nếu nàng thật sự ám chỉ, thủ đoạn ám chỉ này cũng quá thấp kémi!
Hắn đâu phải là hạng người ham mê sắc đẹp, hoang dâm vô độ?
Một lát sau, Thái tử gấp tấu lại, trầm mặt bước ra khỏi thư phòng.
Hắn muốn xem rốt cuộc nàng muốn làm gì!
Hấp xong bánh bao nhỏ, Vân Quỳ dứt khoát về thiên điện nghỉ ngơi trước. Dù sao Thái tử vẫn còn ở thư phòng, bên cạnh có Tào Nguyên Lộc hầu hạ, giờ cũng không cần đến nàng.
Nói không chừng hôm nay hắn đột nhiên nổi giận, không cần nàng thị tẩm thì sao?
Vân Quỳ nằm sấp trên giường, vừa gặm bánh bao đào tiên, vừa lật quyển “Tị Hỏa Đồ” giấu dưới nệm ra học.
Dù sao bây giờ cũng không giống ngày xưa nữa. Thái tử điện hạ bây giờ hôn hôn ôm ôm, nói không chừng lúc nào đó sẽ kéo nàng lên giường làm chuyện ấy.
Kinh nghiệm từ mấy lần trước cho thấy, tuy nàng kiến thức lý thuyết đầy mình, nhưng năng lực thực hành lại có hạn, luôn dễ dàng đầu hàng. Giống như Thái tử từng nói, giống con cua chân mềm… Mới hôn hôn đã vậy, sau này càng không xong, chẳng phải sẽ bị hắn đè ép dữ dội sao!
Nàng không thể yếu đuối như vậy!
Tóm lại học nhiều không có hại!
Nhưng vừa lật đến trang thứ hai, bánh bao đào tiên trong miệng Vân Quỳ đột nhiên không còn thơm nữa.
Cái này, cái này…