Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 102



Đôi gò bồng đảo của người phụ nữ trên tranh, vậy mà giống hệt như chiếc bánh bao trong tay nàng!

Thật sự rất giống, lật thêm trang nữa vẫn thấy rất giống.

Lúc làm nàng hoàn toàn không nghĩ đến! Thậm chí còn cảm thấy tay nghề của mình đã có tiến bộ.

Vân Quỳ nhất thời cảm thấy khí huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, cả người nóng ran, đổ mồ hôi.

Điện… điện hạ có nhìn ra không?

Nếu hắn nhìn thấy đĩa bánh bao đào tiên kia, hắn sẽ nghĩ thế nào, hắn sẽ nghĩ lung tung sao? Sẽ cho rằng là nàng đang cầu sủng sao?

Vân Quỳ phát hiện mình căn bản không thể bình tĩnh lại được nữa, khó chịu lăn lộn hai vòng trên giường.

A a a a a a!

Tâm trạng thật khó diễn tả hết, trong sự lúng túng tột độ còn xen lẫn một chút xấu hổ khó nói, thậm chí còn thấp thoáng mong chờ nhìn thấy phản ứng của Thái tử điện hạ.

Hắn có tức giận không, có cắn nàng như buổi sáng không?

Vân Quỳ vu.ốt ve vết đỏ nhỏ dưới xương quai xanh, nhớ đến đôi môi hơi lạnh của người đàn ông áp vào đây, hơi thở nóng rực rơi xuống đây, răng cắn xuống. Cảm giác vừa tê vừa đau kia, quả thực… khiến tim nàng đập thình thịch như sấm, khí huyết sôi trào.

Vân Quỳ xấu hổ lấy chăn che kín đầu và mặt, không nhịn được thét hai tiếng.

Còn chưa đợi nàng hoàn toàn bình tĩnh lại, đã nghe thấy Đức Thuận ở ngoài gõ cửa: “Cô nương ngủ rồi sao? Thái tử điện hạ đang tìm cô nương đấy! Cô nương thu dọn một chút rồi mau qua đó đi.”

Gân xanh trên trán Vân Quỳ giật giật, lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.

Nàng vội vàng rửa mặt, nhìn kiểu tóc của mình lại thấy khó xử, tháo ra búi lại thì phiền phức, vả lại nàng tự thấy rất đáng yêu, hay là cứ để vậy? Dù sao Thái tử tức giận cũng chưa chắc là vì cái này, nàng cứ tin Yến ma ma thêm một lần nữa.

Thái tử ngồi trên giường lật hai trang sách, thấy nha đầu kia vẫn búi kiểu tóc thỏ tai cụp, nhẹ tay nhẹ chân đi từ bên ngoài vào. Thấy hắn, nàng không dám ngẩng đầu, cúi đầu ngoan ngoãn hành lễ.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu.

Vừa rồi trở về điện mới phát hiện nha đầu này đã tự ý trở về. Cả buổi tối vừa làm bánh bao đào tiên ám chỉ, dụ hắn mắc câu rồi lại cố tình biến mất. Không thể không nói, trò xiếc lạt mềm buộc chặt này thật sự quá vụng về.

“Món điểm tâm này là ai dạy ngươi làm?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đàn ông vừa mở miệng, giọng điệu gần như lạnh nhạt.

Vân Quỳ cẩn thận hé mí mắt, khóe mắt liếc thấy trên chiếc đĩa sứ trên bàn còn lại hai chiếc bánh bao đào tiên.

「Sao lại có đúng hai cái… quả nhiên ngài ấy nhìn ra rồi!」

Sắc mặt Thái tử càng trầm xuống ba phần, đúng là nàng cố ý!

Vân Quỳ giả ngơ nói: “Là nô tỳ tự làm, điện hạ thấy khẩu vị thế nào?”

「Xem ra chắc cũng được, nếu không sao lại ăn chỉ còn hai cái…」

Thái tử: 「…」

「Không xong rồi, ăn no như vậy còn ăn nổi ta không?」

Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y đứng dậy, ánh mắt vừa lạnh vừa tối. Vân Quỳ sợ hãi lùi lại hai bước, yếu ớt bất lực nhìn hắn.

「Sói xám muốn ăn thỏ trắng rồi, huhu!」

Thái tử oán hận nhìn nàng chằm chằm. Đối phó với loại người này, nếu đè xuống giường hung hăng dạy dỗ, ngược lại lại vừa ý nàng.

Hắn nghiến răng hàm, xoay chân nến bên cạnh, sau tấm bình phong kín mít từ từ mở ra một cánh cửa.

Thái tử nắm cổ tay nàng, kéo người vào trong.

Vẻ mặt Vân Quỳ không thể tin nổi, không ngờ tẩm điện của Thái tử lại có cơ quan và mật thất!

Bước vào trong mới phát hiện, bên trong lại càng khác lạ.

Ánh sáng mờ ảo không rõ, hình sàng lạnh băng, xiềng xích, roi da lạnh lẽo ánh lên hàn quang, còn có rất nhiều hình cụ nàng chưa từng thấy!

Nơi này là một hình phòng được chế tạo tinh xảo!

Nhận ra lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng Thái tử cười lạnh, “Đêm nay ngươi cứ ở đây tự kiểm điểm đi.”

Vân Quỳ vừa kinh vừa sợ.

Nàng cũng không làm gì sai, sao lại bị nhốt vào phòng tối chứ!