Thế gian này ai ai cũng muốn hãm hại hắn, nhưng nàng lại khác, từ đầu đến cuối chỉ mơ ước thân thể hắn. Ngay cả khi tự cho rằng tai họa sắp ập đến, nàng liều lĩnh hết sức cũng chỉ dám tìm đến hắn ngủ một giấc rồi cảm thấy đời này không còn gì hối tiếc. Đây chẳng phải là một loại thuần khiết sao?
Ánh mắt Thái tử dừng lại trên chiếc lò sưởi đốt than hình thú có tai đặt trong điện. Thôi vậy, tháng chạp quá lạnh, nhỡ đâu bị lạnh phong hàn, lại phải tốn thuốc của Hà Bách Linh để chữa trị cho nàng.
Thái tử thở dài một tiếng, đứng dậy vặn chiếc giá nến.
Hắn chậm rãi bước vào gian trong, đầu tiên nghe thấy vài tiếng nỉ non như mộng du, trầm đục, mang theo tiếng nức nở khe khẽ.
Trong lòng hắn chợt căng thẳng, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng nhỏ bé kia ở góc mật thất.
Nha đầu ôm chặt cánh tay co ro trên mặt đất, thân thể khẽ run rẩy, miệng ú ớ không rõ nói điều gì.
Thái tử nhíu mày, cúi người bế nàng lên, mượn ánh nến yếu ớt nhìn thấy đôi mắt nàng nhắm nghiền, gò má ửng hồng, khóe mắt long lanh ướt át tựa như vừa mới khóc xong.
Hắn dùng mu bàn tay chạm vào trán nàng, may mà không nóng. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm gọi nàng một tiếng, thấy nàng không phản ứng, hắn dứt khoát bế ngang nàng trở về tẩm điện.
Thiếu nữ dường như cảm nhận được mình đang được hắn ôm trong lòng, theo bản năng rụt người lại né tránh, “Điện hạ, đừng…”
Thái tử giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng, ấn sát vào cổ mình, lạnh lùng rũ mắt: “Đừng cái gì?”
Nàng được đặt xuống giường, theo bản năng rúc vào trong lớp chăn gấm ấm áp mềm mại.
Thái tử nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, không chắc là nàng bị bệnh hay đã ngủ. Đang định sai người đi mời Hà Bách Linh đến, lại thấy nàng khẽ vặn vẹo eo, miệng ồm ồm: “Điện hạ đừng… đừng đánh vào m.ô.n.g của Quỳ Quỳ…”
Thái tử nghe thấy câu này, tâm trí khựng lại một khắc, sau đó lửa giận trong đầu đột nhiên ngầm bùng cháy, cuộn trào những cảm xúc mà chính hắn cũng không thể diễn tả thành lời.
Hắn nghiến chặt răng hàm, gần như không thể nhịn được nữa, giơ tay lên vỗ một cái vào phần m.ô.n.g tròn trịa đầy đặn kia.
“Tỉnh lại.”
Vân Quỳ cảm thấy hơi đau nhẹ, còn nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Thái tử.
Nhưng cảm giác đau đớn này rõ ràng không phải là từ chiếc roi da nhỏ của Thái tử điện hạ, mà là một loại đau khác biệt với giấc mơ, chân thật và rõ ràng.
Mi mắt nàng khẽ động, chậm rãi mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trong lớp chăn quen thuộc ấm áp, trong màn trướng là ánh nến dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng vừa ngước mắt lên đã chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm đầy vẻ âm trầm của thái tử.
Trong lòng nàng thót một tiếng, đầu lưỡi suýt chút nữa thì thắt lại: “Điện… điện hạ?”
Thái tử cố nén cơn giận, gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: “Nằm mơ à?”
Vân Quỳ nhớ lại giấc mơ vừa rồi, nào dám trả lời thẳng thắn, chì nhẹ giọng nói: “Điện hạ không định phạt nô tỳ nữa sao? Đây là cho nô tỳ trở về rồi à?”
Thái tử cười như không cười: “Nói cho cô biết, vừa rồi mơ thấy cái gì?”
Vân Quỳ ấp úng, vẻ mặt uất ức: “Mơ thấy điện hạ dùng hình phạt với nô tỳ, bắt nô tỳ nhận lỗi, nô tỳ sợ lắm…”
「Nhất định không thể nói mơ thấy bị ngài đặt lên cái giường hình kia lật tới lật lui, còn dùng roi da nhỏ đánh vào m.ô.n.g ta!」
Thái tử: “…”
Hắn nắm chặt bàn tay, thở dài một tiếng thật sâu.
Hắng còn lo lắng nàng nhút nhát sợ hãi, cho rằng nàng sẽ khóc lóc cầu xin bên trong, vọng tưởng nàng có thể hối cải, sau này sẽ quy củ…
Thái tử bỗng nhiên cảm thấy một nỗi mơ hồ và bất lực.
Có lẽ nàng chính là người như vậy, cấu tạo đầu óc khác biệt với người thường. Không khéo có kề d.a.o vào cổ nàng, nàng vẫn cứ không tim không phổi, trong đầu chỉ toàn những thứ hoang đường dơ bẩn.
Chỉ là không biết, nàng chỉ dám nghĩ lung tung trước mặt hắn, hay là trước mặt người khác cũng như vậy?
Trước mặt Lục hoàng tử, còn cả khi xưa lén lút gặp gỡ đám thị vệ kia, liệu nàng cũng nảy sinh những ý nghĩ nhơ nhuốc như vậy hay không?
Hắn âm thầm cắn răng, đang định chất vấn một phen, bên tay bỗng mềm mại. Con thỏ cụp tai mềm nhũn kia dụi lại, từ từ ôm lấy cánh tay hắn. Thấy hắn không phản ứng, lại càng ôm chặt hơn.
“Điện hạ muốn phạt nô tỳ thế nào cũng được, đừng nhốt nô tỳ một mình nữa, nô tỳ không nhìn thấy điện hạ, trong lòng sợ hãi…”
Thái tử nặng nề khép mắt lại, biết rõ nàng tâm khẩu bất nhất, căn bản không có ý hối cải. Song sự gần gũi đột ngột này lại khiến trong lòng hắn như có chỗ nào đó sụp đổ, nổi lên từng sợi từng sợi tê dại.
Đến khi Vân Quỳ kịp phản ứng lại, người nàng đã bị hắn đè xuống giường.