Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 106



Cửa sổ lưu ly hoa lệ tinh xảo ngăn cách gió lạnh thấu xương bên ngoài, tấm nệm gấm dưới thân còn mềm mại mịn màng hơn cả da em bé.

Từ nền gạch lạnh lẽo trong mật thất, đến màn gấm ấm áp thoải mái, bị người đàn ông đè dưới thân hôn mạnh mẽ, đến lúc này Vân Quỳ vẫn ngỡ như đang trong giấc mơ.

Đôi môi và đầu lưỡi của người đàn ông mang theo sự chiếm hữu không cho phép kháng cự, nặng nề nghiền ép, cắn mút lãnh địa mềm mại yếu ớt kia. Nàng căn bản không có sức chống đỡ, chỉ có thể gắt gao ôm lấy eo hắn.

Thái tử điện hạ áo gấm đai ngọc, tư thế anh hùng trác tuyệt. Nàng thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng những đường vân mãng xà thêu chìm trên y bào của hắn, lặng lẽ quấn quanh thân hình cường tráng rắn chắc của người đàn ông, tựa như rồng ẩn mình dưới vực sâu.

Vừa rồi ở trong mật thất, nàng đã mắng hắn không biết bao nhiêu lần, thề sẽ không bao giờ cho hắn hôn nữa. Nhưng khi da thịt dán sát, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, tất cả lại bị nàng vứt ra sau đầu.

「Đồ nam nhân d.âm đ.ãng, chỉ biết quyến rũ ta.」

Thái tử nghe thấy tiếng mắng thầm trong lòng nàng, hơi thở càng nặng, răng dùng sức cắn mạnh một cái vào môi nàng.

Trong mắt Vân Quỳ lập tức ánh lên giọt lệ, “Điện hạ, đau…”

Đôi môi mỏng của thái tử chậm rãi rời đi, ánh mắt nồng đậm rơi xuống đôi môi kiều diễm ướt át kia. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, tràn ra tiếng thở d.ốc vụn vặt, giống như quả anh đào chín mọng bị cắn một miếng, rỉ ra thứ nước đỏ tươi mê người.

Ngón tay hắn khẽ nâng lên, vân vê đôi môi kia từng chút từng chút, ánh nước long lanh theo động tác của hắn chậm rãi lan tỏa.

Vân Quỳ không biết hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy đôi mắt đen sâu thẳm của hắn như đang bốc cháy ngọn lửa âm ỉ. Nàng khẩn trương nuốt nước bọt, theo bản năng thè đầu lưỡi ra thăm dò, run rẩy li.ếm nhẹ lên đầu ngón tay thô ráp của hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người.

Không giống với sự quấn quýt môi lưỡi khi hôn, giống như bị một chú thỏ mềm mại li.ếm vào lòng bàn tay. Xúc cảm mềm mại ẩm ướt lướt qua đầu ngón tay, lại khiến lòng người rung động không thôi.

Hơi thở của Tháu tử nóng rực, đầu ngón tay ướt át đi từ cổ nàng xuống dưới. Làn da trắng như tuyết mềm mại mịn màng của thiếu nữ tựa như ngọc dương chi được gấm vóc tỉ mỉ bao bọc. Vệt đỏ hắn lưu lại ngày hôm qua trên bờ vai thấp thoáng dưới lớp y phục mềm mại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái tử vu.ốt ve vệt đỏ kia, giọng điệu vẫn còn bình tĩnh: “Hôm nay vì sao lại làm cái bánh bao đào tiên kia cho cô?”

Vân Quỳ bị đầu ngón tay hắn ma sát hơi khó chịu, chỉ cảm thấy xúc cảm nóng rực mang theo chút ngứa ngáy mơ hồ từng chút từng chút thấm vào trong máu. Nàng không nhịn được rùng mình một cái.

Nghe thấy hắn vẫn còn để ý chuyện này, nàng lập tức ấm ức: “Điện hạ sẽ không cho rằng nô tỳ cố tình đấy chứ? Nhưng điểm tâm nô tỳ làm vốn dĩ là như vậy, chỉ ngon miệng chứ không đẹp mắt, không ngờ tốn công lại thành vụng, thực sự không phải cố ý…”

「Ta cũng là về xem tị hoả đồ rồi mới phát hiện nó trông giống như vậy!」

Thái tử khẽ ngẩn người, rồi khinh miệt hừ một tiếng.

Sau bữa tối vội vã về phòng rửa mặt, thời gian đã eo hẹp, người này lại còn có thể tranh thủ xem tị hoả đồ kia nữa.

Đương nhiên chuyện này tuy khó tin, nhưng xảy ra trên người nàng thì lại hợp tình hợp lý.

Không phải cố ý quyến rũ, ánh mắt Thái tử dịu đi một chút, tiếp tục hỏi: “Đã biết tay nghề của mình bình thường, vì sao còn muốn làm cho cô?”

Vân Quỳ mím môi nói: “Không phải nô tỳ muốn lấy lòng điện hạ, muốn ngài đối tốt với nô tỳ hơn sao.”

Thái tử nói: “Cô đã giữ ngươi lại, sẽ không dễ dàng g.i.ế.c ngươi. Ngươi cứ làm tốt bổn phận là được, không cần phải lấy lòng cô.”

Vân Quỳ rũ mắt xuống, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: “Là nô tỳ tự ý làm bậy, sau này sẽ không thế nữa.”

Thái tử sống hai mươi năm, chưa từng có ai dám nhăn mặt với hắn, ngay cả Thuần Minh Đế ở trước mặt hắn cũng cực kì khách khí.

Vẻ mặt hắn có vẻ không vui, rất nhanh lại nghe thấy giọng nói trái lòng của nàng.

「Nếu không phải muốn sờ soạng thêm mấy cơ bụng, ta sẽ không làm điểm tâm lấy lòng ngài đâu.」