Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 107



Thái tử: “…”

Hắn nhắm mắt lại, thở dài, muốn giữ cho mình bình tĩnh.

Đúng là đánh giá cao nàng rồi, ăn mấy bài học vẫn chưa đủ. Cứ tưởng nàng có tâm cơ thâm sâu, nói cho cùng vẫn chỉ là để thỏa mãn sắc dục của bản thân.

Trong lòng giận dữ, tay cũng dùng thêm chút sức, chỉ nghe thấy nàng khẽ kêu một tiếng, gò má hồng ửng đỏ như say.

Hơi thở của người đàn ông nóng rực. Hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng di chuyển dọc theo cổ nàng xuống dưới, ép nàng không thể không ngửa cổ phối hợp.

「Lưỡi nóng quá.」

「Cứ cắn chỗ này khó chịu quá… đừng cắn nữa, li.ếm li.ếm đi… c.h.ế.t mất…」

Theo động tác hôn của hắn, những tiếng lòng mềm mại yếu ớt của nàng cũng đứt quãng truyền đến bên tai. Mỗi một tiếng đều như một đốm lửa nhỏ, cháy lan vô tận trong cơ thể nóng bỏng của người đàn ông.

Thì ra nàng không chỉ có thiên phú của yêu cơ, còn có thể làm quân sư cho hắn, vừa câu dẫn hắn, vừa dẫn dắt hắn.

Yết hầu hắn khẽ động, một nụ hôn nữa rơi xuống xương quai xanh của nàng.

Mặt mày Vân Quỳ đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn, hai tay không biết đặt vào đâu, nắm chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch. Song dường như mỗi khi sắp không chống đỡ nổi, người đàn ông luôn kịp thời điều chỉnh lực đạo, cho nàng thêm chút sức lực.

「Thái tử đúng là thái tử, thiên phú dị bẩm.」

「Mỗi tội ăn mặc kín mỉ, đai lưng lại cởi không ra, tay chẳng biết để vào đâu.」

Vân Quỳ đang mơ màng nghĩ ngợi, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng “cạch” rõ ràng, như tiếng kim loại bật ra.

Nàng khẽ giật mình, ngón tay không chắc chắn dò đến bên hông hắn, chiếc đai lưng kia lại đột nhiên bung ra!

Nàng ngơ ngác chớp mắt, bàn tay nhỏ bé từng ngón từng ngón dò vào trong. Sau khi chạm vào những khối cơ rắn chắc ở eo, lập tức như cá gặp nước mà luồn vào.

「Ô ô, sờ thấy cơ bụng rồi!」

「Một múi, hai múi, ba múi, bốn múi… hình như có tận tám múi! Không chắc, đếm lại xem…」

Đến khi nàng đếm đến lần thứ ba, cổ tay bỗng nhiên bị người ta nắm chặt, ấn xuống bên cạnh.

Đôi mắt đỏ rực của người đàn ông nhìn nàng chăm chú, hơi thở có chút rối loạn: “Còn chưa sờ đủ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng, đôi mắt hạnh như phủ một lớp sương mù, vừa mở miệng, giọng nói lại nhỏ nhẹ mềm mại: “Nô tỳ khó kìm lòng nổi, tuyệt đối không có ý mạo phạm điện hạ, xin điện hạ thứ tội.”

「Lần sau vẫn dám, hì hì.」

Thái tử buông cổ tay nàng ra, trầm giọng nói: “Ngủ đi.”

Hôm nay cũng đã cùng nàng hồ đồ đủ rồi.

Vân Quỳ kéo vạt áo lại, ngồi dậy giúp hắn cởi y phục. Nhìn thấy chiếc đai ngọc bung ra ở eo hắn, trong lòng nàng rất ngạc nhiên.

「Theo lý thuyết thì không dễ dàng bung ra như vậy.」

「Chẳng lẽ là chính ngài ấy…」

Nàng nghi hoặc nhìn Thái tử, nghênh đón lại là một cái búng trán đau điếng, khiến nàng kêu lớn: “…Điện hạ!”

Ánh mắt lạnh lẽo của thái tử liếc qua, nàng lập tức im thin thít, nhưng trong quá trình giúp hắn cởi áo ngoài lại tỉ mỉ nghiên cứu một phen, sau này nếu có cơ hội nữa, ừm… cởi ra cũng tiện hơn.

Đến lượt mình, nàng còn đang nghĩ có nên tháo búi tóc ra không, do dự một lát bèn nghe thấy Thái tử nói: “Đi ngủ đi.”

Vân Quỳ cởi trâm cài tóc và y phục, nhẹ nhàng nằm xuống phía bên trong giường.

Thấy nàng né tránh mình rất xa, Thái tử tiện tay kéo người vào lòng.

Vân Quỳ không dám tin nhìn người đàn ông ở ngay trước mắt, mí mắt khẽ run, ánh mắt theo vạt áo mở rộng của hắn nhìn xuống dưới, bàn tay nhỏ bé vừa định chạm vào lại bị người đàn ông khẽ quát: “Không được động tay động chân.”

Vân Quỳ: “…Nô tỳ là người như vậy sao!”

「Đúng vậy, hắc hắc.」

「Thôi vậy, không sờ thì không sờ!」

Nàng vùi thẳng mặt vào đó.

Làn da mềm mại ấm áp của thiếu nữ hoàn toàn dán lên, Thái tử ngửa đầu thở d.ốc một tiếng, âm thầm nắm chặt bàn tay.

Vân Quỳ cảm thấy có thứ gì đó cộm lên, ngước mắt nhìn thử hoá ra là bắp tay của hắn nổi do dùng lực.

Vân Quỳ: “…”

「Thế này thì làm sao ngủ được chứ! Cứng như đá!」