Nàng giở trò xấu, đưa chiếc lưỡi nhỏ mềm mại ẩm ướt như đinh hương từ từ li.ếm dọc theo vành tai. Hàm răng trắng như ngọc cắn mút từng chút từng chút, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn.
Lúc này nhìn lại vẻ mặt hắn, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm tựa như cuộn trào mực đen đặc quánh. Phía dưới đôi mắt sâu không thấy đáy kia ẩn chứa rất nhiều thứ mà nàng không hiểu.
Nàng mím môi, vừa định cười thì thân thể lại đột nhiên căng thẳng. Đến khi kịp phản ứng lại, người đã bị hắn lật người đè xuống.
Đối diện với đôi mắt đen như mực của hắn, trái tim Vân Quỳ đập thình thịch.
Nàng biết lúc này nên nói vài câu lả lơi để điều chỉnh không khí, bèn học theo giọng điệu của Thế tử Ninh Đức Hầu, mạnh dạn mở miệng trêu chọc: “Sao vậy, điện hạ không chịu nổi rồi? Mới đến đâu vào đâu đâu chứ…”
Thái tử quả thực rất muốn bật cười vì tức giận, bàn tay to giữ chặt eo nàng, đôi môi mỏng ướt át phủ xuống.
Vân Quỳ thậm chí còn chưa nghĩ ra cách giãy giụa, lưỡi người đàn ông đã xông vào.
V.uốt ve mấy lần, cả người nàng hoàn toàn mềm nhũn, mỗi một ngón tay đều mềm oặt.
Đặc biệt là khi chiếc lưỡi ẩm ướt kia nhẹ nhàng cọ sát vào vành tai và cổ nàng, má nàng đỏ bừng, cả người nóng ran như lửa đốt, hận không thể tự cuộn tròn lại.
“Đây là bản lĩnh ngươi học được?”
Giọng người đàn ông mang theo sự trầm luân nóng bỏng, “Lần sau quyến rũ người khác, có thể luyện tập cho kỹ rồi hãy đến không?”
Luyện… chẳng phải nàng đang luyện sao, rõ ràng là hắn không chịu phối hợp!
Tuy nhiên hôm nay quả thực Thái tử điện hạ đã tiến bộ rồi.
Nàng khẽ thở d.ốc, nhớ lại câu Thế tử Ninh Đức Hầu thường hỏi Ngọc tần trên giường: “Đây cũng là lão hoàng đế dạy nàng?”
Nàng bèn học theo: “Điện hạ học được bản lĩnh này khi nào vậy, có phải đã tìm cung nữ khác luyện tập rồi không?”
Vừa dứt lời, vành tai đã bị người ta cắn mạnh một cái.
Vân Quỳ lập tức rụt vai lại, nước mắt lã chã.
Song nàng không hề bất ngờ. Trong mơ, sau khi Thế tử Ninh Đức Hầu hỏi xong câu này, Ngọc tần cũng sẽ hờn dỗi đáp lại: “Vậy còn Mạnh thị thì sao, chẳng phải chàng và nàng ta cũng đêm đêm âm ái. Nếu không, sao lại sinh được một đôi nhi nữ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mạnh thị trong miệng nàng ta, có lẽ chính là Thế tử phu nhân.
Quả nhiên Ngọc tần vừa nói xong, người đàn ông không chịu được kí.ch th.ích, lập tức bùng nổ, cảnh tượng tiếp theo không cần phải nói cũng biết.
Nàng lặng lẽ hồi tưởng trong đầu, hoàn toàn không nhận ra hơi thở kìm nén của người đàn ông trước mặt. Đôi mắt phượng đen láy nóng rực trầm xuống tựa như mưa gió sắp ập đến.
Tuy nhiên Thái tử còn chưa kịp có làm gì, một bàn tay nhỏ bé mềm mại ngược lại đã mò lên trước.
Thậm chí ngay cả Vân Quỳ cũng không biết mình đã làm gì, tay nhanh hơn não, lòng ác từ gan mà ra.
Trong đầu trống rỗng, phản ứng lại thì đã muộn.
Theo sau đó là sự rung động trước nay chưa từng có.
Thái tử điện hạ… đúng là không giống bình thường.
Lòng bàn tay cảm nhận được sự mãnh liệt hùng vĩ kia. Không cần nhìn biểu cảm của Thái tử, trong lòng Vân Quỳ đã có một nhận thức rõ ràng.
Nàng xong rồi.
Nàng chắc chắn xong rồi.
Trong lòng nàng tuy cũng từng có kỳ vọng, nhưng vẫn chần chừ không dám ra tay vào chỗ đó. Một là vì hai lần vô tình chạm vào, nàng đã có ấn tượng mơ hồ về nơi ấy, tuy chưa tận mắt nhìn thấy, cũng biết nhất định là rất hùng tráng.
Hai là nàng đã thấy nhiều lần trong mơ, chuyện này chưa chắc người nào cũng sung sướng tột độ. Ngỗ nhỡ người khác sung sướng tột độ, còn nàng lại đau khổ không muốn sống nữa, vậy chẳng phải là tự mình chuốc khổ sao!
Nhưng bây giờ nàng không chỉ sờ thấy, mà còn cảm nhận được vật nóng rực kia không ngừng phồng to trong lòng bàn tay. Gần như chỉ trong nháy mắt, bàn tay nhỏ bé của nàng đã sắp không bao trọn được nữa…
Đầu ngón tay run rẩy, chưa kịp rụt về đã bị bàn tay thô ráp to lớn của người đàn ông túm lấy ấn sang một bên.
Vân Quỳ khóc không ra nước mắt: “Điện hạ, nô tỳ không cố ý…”
「Xong rồi…」
「Liệu lúc này ngài ấy có nói, “Ngươi tự châm lửa, vậy thì tự mình dập đi?”」
Thái tử: “…”