Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 114



Mắt Vân Quỳ ngấn lệ, yếu ớt nói: “Hay là nô tỳ cũng cho điện hạ sờ soạng nô tỳ, coi như chúng ta hòa nhau?”

Thái tử lạnh lùng chế nhạo: “Giờ mới biết sợ.”

Vân Quỳ uất ức giải thích: “Nô tỳ đối với điện hạ một lòng trung thành, từ trước đến nay chỉ một lòng kính sợ.”

Thái tử cười nhạt, một lòng kính sợ sẽ không lúc xưng “nô tỳ”, lúc lại xưng “ta”.

Vân Quỳ bị hắn mạnh mẽ giữ chặt cổ tay, lại bị đè ép xuống, không thể động đậy dù chỉ một chút, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Chiếc áo ngoài màu hồng nhạt trượt xuống bờ vai thon gầy tinh xảo, chiếc áo lót màu son thêu hoa hải đường lộ ra. Ngực thiếu nữ đầy đặn khẽ phập phồng tựa như cành hoa hải đường mềm mại mảnh mai run rẩy trong gió lạnh.

Yết hầu Thái tử khẽ động, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển từ chiếc cổ trắng ngần xuống.

Vân Quỳ lập tức  cảm nhận được chiếc nhẫn ngọc lạnh lẽo trượt qua n.g.ự.c nàng, rồi cứ thế xuống dưới. Chất liệu lạnh lẽo cứng rắn vu.ốt ve làn da ấm áp mềm mại, lạnh đến nỗi khiến nàng không khỏi run rẩy.

Đợi đến khi chiếc nhẫn được hơi ấm cơ thể của nàng làm ấm, dường như không còn khó chịu như vậy nữa, nàng mới từ từ nín khóc. Ai dè chiếc nhẫn lại đi đến một vị trí mà nàng chưa từng nghĩ tới.

Cả người nàng run lên, gần như ngay lập tức căng thẳng cả người, “Điện hạ…”

Thái tử nhếch môi cười khẽ, “Chẳng phải muốn hoà nhau với cô sao?”

Vân Quỳ: “…”

Cái nàng nói hoà nhau… không phải chỗ này mà!

Da thịt chỗ này như nóng hơn, chiếc nhẫn lại càng lạnh hơn, vừa chạm vào đã khiến cả người nàng nổi da gà.

Hắn lại không hề để ý chút nào, chỉ dùng chiếc nhẫn từ từ vu.ốt ve.

Khi Vân Quỳ gối đầu lên cánh tay hắn đã từng nhìn kỹ chiếc nhẫn này. Ngọc đen tuyền vốn dĩ mang theo một vẻ uy nghiêm trang trọng, trên đó còn khắc những đường vân rồng tinh xảo. Đó là hoa văn chỉ có đế vương và trữ quân mới có tư cách chạm khắc, còn có một số kinh văn mà nàng không hiểu.

Giờ phút này, những dòng kinh văn đó nhẹ nhàng nặng nề nghiền qua…

Cả người Vân Quỳ run rẩy, nhưng càng muốn kìm nén lại càng không kìm nén được, chỉ có thể nắm chặt tấm chăn dưới người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái tử không hề động lòng, đầu ngón tay khẽ ấn một chút, nước mắt Vân Quỳ rơi xuống từng giọt lớn, khóc thút thít mở miệng: “Điện hạ, nô tỳ biết sai rồi…”

Thật ra hắn cũng không rõ người khác có như vậy không, hay chỉ có nàng động tĩnh quá lớn, hơi chạm vào là đã khóc trời khóc đất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Quỳ vùi vào trong chăn khóc nức nở.

「Sao ta lại vô dụng như vậy!」

「Hu hu hu ta là đồ vô dụng…」

Thái tử không nhịn được cười.

Nha đầu này không khác gì hổ giấy, hắn còn chưa làm gì mà nàng đã không chịu nổi, đúng là chẳng trông cậy được chút nào.

Thái tử vén góc chăn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn rối bời lộ ra. Hắn tiện tay đưa chiếc nhẫn cho nàng xem.

Vân Quỳ run rẩy đưa tay ra, Thái tử trực tiếp đeo chiếc nhẫn ngọc bích trong suốt kia vào ngón tay nàng.

Hắn đứng dậy, vừa chuẩn bị gọi Đức Thuận vào dọn dẹp, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bọc nhỏ yếu ớt trong chăn, lời đến bên miệng lại đổi, gọi hai tỳ nữ tiến vào.

Hai tỳ nữ này đều là người được chọn lựa kỹ càng, trung thành tận tâm, sau khi vào chỉ cung kính cúi đầu thu dọn giường chiếu, không ai dám gây ra tiếng động dư thừa nào.

Có điều khi nhìn thấy vết tích trên tấm nệm vân cẩm, trong lòng hai người vẫn không khỏi kinh ngạc.

「Rõ ràng Thái tử điện hạ còn chưa c.ởi quần áo, như này là sao!」

「Tiểu nương tử này cũng quá yếu đuối, sao lại thế này…」

Các nàng đều là người được hậu cung bồi dưỡng, không thể không biết gì về chuyện nam nữ, chỉ cần ngửi nhẹ đã biết đó không phải là đồ của thái tử.

Không phải của Thái tử, vậy chỉ có thể là của cung nữ thị tẩm này.

Tỳ nữ mặc áo xanh trắng vén chăn lên, vừa định lau rửa cho Vân Quỳ, làn da trắng nõn đầy đặn kia đập vào mắt, nàng ấy cũng không nhịn được mà nghẹn thở.

「Màu sắc đẹp như vậy, khó trách Thái tử điện hạ không nhịn được…」

Thái tử chịu đủ những tiếng lòng này, xua tay ra lệnh: “Các ngươi lui xuống đi.”