Cánh cửa khắc hoa mở ra, gió lạnh ào ạt thổi vào. Ngọc Tần trên giường cũng tỉnh táo hơn vài phần, vội vàng túm y phục, run rẩy quỳ xuống đất.
Thế tử Ninh Đức Hầu vừa hận vừa đau, chỉ hận hôm nay sẩy chân trước. Rõ ràng hắn ta đã giăng thiên la địa võng, bày mưu tính kế khắp nơi, ngay cả con gái Khương Thanh Từ của Võ Ninh Hầu cũng là cao môn quý phụ hắn ta tỉ mỉ lựa chọn –
Đích nữ Hầu phủ, phụ huynh là trung thần lương tướng dưới trướng Thái Tử, trượng phu lại đứng hàng Cửu Khanh, rất có uy vọng trong giới văn quan.
Chỉ cần Thái Tử bước chân vào thiên điện là có thể thuận lý thành chương gán cho hắn tội danh cưỡng h.i.ế.p người khác, đến lúc đó phụ tử Vò Ninh Hầu làm sao còn có thể trung thành với hắn? Tấu chương trong tay Thông Chính Sử càng có thể khiến hắn thanh danh bại hoại, người người phỉ nhổ.
Tuy nhiên hắn ta không biết bước nào xảy ra sai sót, không chỉ bị người khác cắn ngược lại một miếng, còn liên lụy đến Ngọc Tần…
Thế tử Ninh Đức Hầu quỳ trước mặt Thuần Minh Đế, đau đớn nói: “Dù có trăm cái gan vi thần cũng không dám thừa dịp quần thần đại yến đêm nay, tư thông với phi tần của Bệ hạ ở Triều Dương Điện. Huân hương trong điện này đã bị người ta hạ hợp hoan tán từ trước, vi thần và Ngọc Tần nương nương đều trúng mê hương nên mới đến nỗi này… Xin Bệ hạ minh giám!”
Lúc này Thái tử lại đột nhiên lên tiếng: “Ngươi thật sự không dám? Năm Trinh Ninh thứ mười lăm, tháng hai ngày hai mươi mốt, Bệ hạ tế nhật ở Triều Nhật Đài. Hôm đó đó ngươi và Ngọc Tần ở đâu?”
Lời này như một tiếng sét đánh ngang tai, sắc mặt Ngọc Tần trắng bệch, đồng tử vốn trống rỗng mê ly đột nhiên co rút lại, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Mà Thế tử Ninh Đức Hầu vừa nãy còn đang giảo biện giờ phút này mặt đầy kinh ngạc, trán lập tức toát mồ hôi lạnh.
Năm Trinh Ninh thứ mười lăm…
Trong đầu Thuần Minh Đế mơ hồ có một ý nghĩ, nhưng không dám nghĩ sâu thêm, trầm giọng chất vấn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Thái Tử tốt bụng nhắc nhở: “Bệ Hạ có lẽ không nhớ, vào tháng năm năm Trinh Ninh thứ mười lăm Ngọc Tần được chẩn đoán mang thai.”
Tim Thuần Minh Đế âm ỉ run rẩy, cơn giận dữ như thủy triều dâng lên trong đáy mắt, người suýt chút nữa đứng không vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái Tử liếc mắt ra hiệu, Tần Qua lập tức áp giải người hầu Chu Võ bên cạnh Tạ Hoài Xuyên lên điện.
Thái Tử: “Ngày đó xảy ra chuyện gì, ngươi khai thật ra.”
Khăn bông nhét trong miệng Chu Võ bị kéo ra, lập tức run rẩy khai: “Vào tiết xuân phân năm Trinh Ninh thứ mười lăm, Bệ Hạ tế nhật ở Triều Nhật Đài, Hoàng Hậu nương nương dẫn theo các vị phi tần nương nương đến Long Tông Tự cầu phúc tụng kinh cho Bát Hoàng Tử. Năm đó Ngọc Tần nương nương vẫn là Quý nhân, vì cảm lạnh nhẹ nên ở lại trong cung, Thế tử gia lo lắng trong lòng, tránh lúc người đông mắt tạp, lặng lẽ lẻn vào Bảo Hoa Điện…”
“Ngươi ăn nói bậy bạ gì đó!” Thế tử Ninh Đức Hầu lập tức nổi trận lôi đình, “Bệ Hạ! Người hầu này của thần đã sớm bị người khác mua chuộc, lời gã ta nói sao có thể tin được!”
Thuần Minh Đế nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Chu Võ: “Ngươi nói tiếp!”
Chu Võ mới dám nói tiếp: “Cuối tháng ba, Ngọc Quý nhân âm thầm đưa tin cho Thế tử gia, nói nguyệt sự chậm trễ, không dám mời thái y chẩn mạch. Thế tử gia mới mua chuộc Chu thái y Chu Hưng Nham ở Thái Y Viện, lùi thời gian mang thai của Ngọc Quý nhân lại một tháng.”
「Một lần trúng ngay, Thế tử này thật lợi hại.」
Mọi người trong điện mỗi người một tâm tư. Người thì giận dữ bừng bừng, người thì kinh hoàng sợ hãi, người thì khiếp sợ uy nghiêm của đế vương, người thì đang tìm cách thoát thân, chỉ có giọng nói này là có vẻ cực kì đột ngột.
Vân Quỳ còn đang cảm thán trong lòng, bất ngờ chạm phải ánh mắt nặng nề của Thái Tử. Nàng sợ hãi đến mức tim hẫng một nhịp.
「Không phải chứ, ngài ấy thật sự biết ta đang nghĩ gì!」
Nàng rụt cổ lại, tiếp tục nhìn vào trong điện.
Thang Phúc Quý bên cạnh Thuần Minh Đế cẩn thận nói: “Ngọc Tần nương nương quả thật là mang thai chưa đầy chín tháng đã sinh ra Cửu hoàng tử.
Cả người Ngọc Tần run rẩy, quỳ lê lên trước, nắm chặt vạt áo Thuần Minh Đế, khóc nức nở: “Bệ hạ, ngài hãy tin thiếp. Thọ Nhi là con của ngài, là con của ngài mà…”
Ánh mắt Thuần Minh Đế lạnh như băng, trong mắt đã không còn chút ấm áp nào.